"Vậy ngươi là đang độ kiếp, hay là rảnh quá sinh nông nổi?" Cố Quyên Nhĩ hỏi nửa đùa nửa thật.
Nếu là kiếp nạn, cô không thể can thiệp. Nếu là rảnh rỗi, cô thật muốn kéo hắn ra đ.á.n.h cho một trận. Bảo vật thượng cổ mà dám nghịch nổ tung! Thanh Phược rất cảnh giác, vểnh tai lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Ai lại rảnh mà chơi với Đèn Ly Phách chứ? Tất nhiên là độ kiếp rồi!"
"Thật sao?" Cố Quyên Nhĩ nhướng mày.
"Thật!" Thanh Phược trả lời dứt khoát.
Bạch Chiếu vừa trở về nghe thấy câu này, vội vàng vạch trần lời nói dối của hắn: "Cố đại sư, cô đừng nghe hắn nói bậy, hắn... phụt..."
Một cái đuôi lớn màu xanh quật tới, đ.á.n.h bay Bạch Chiếu. Thanh Phược bình thản thu hồi đuôi, mặt không đổi sắc.
...
Mười phút sau, Cố Quyên Nhĩ phấn chấn xách theo Bạch Chiếu rời khỏi nhà họ Cố. Còn Thanh Phược thì ngồi trên bệ cửa sổ, mặt mũi bầm dập, tay cầm chai rượu đỏ mới trộm từ nhà hàng xóm, vừa thở dài vừa uống.
Sau khi rời nhà Cổ Cảnh, Cố Quyên Nhĩ đi thẳng đến Hồ Bát Tiên.
Hồ Bát Tiên buổi tối hoàn toàn khác so với ban ngày. Ban ngày, nơi này bán đồ thủ công do Hồ tộc chế tác. Nhưng đêm đến, nó trở thành chốn giao dịch bí mật, nơi những kẻ có tiền và ham muốn mạnh mẽ tìm mua tượng hồ tiên mang phúc khí. Ảo cảnh do Linh Hồ tạo ra khiến người bình thường không thể tìm thấy cửa tiệm nếu không được mời vào ban đêm.
Thanh Dung đứng chờ ở cửa thấy Cố Quyên Nhĩ kẹp Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889529/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.