Chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt.
Bình thường Cố Quyên Nhĩ kiếm được bao nhiêu tiền đều không tiêu được mấy, chỉ khi thật sự thiếu mới dám dùng một phần mười, thậm chí toàn bộ cho bản thân.
Lần này, cảnh sát công bố mức thưởng là sáu mươi vạn. Cố Quyên Nhĩ đã tính toán, trừ cô ra còn năm người khác, mỗi người có thể chia được mười vạn.
Một khoản tiền khổng lồ như vậy, nhận được rồi nên tiêu thế nào đây? Cố Quyên Nhĩ cúi đầu nhìn chiếc quần đùi của mình. Đã đến lúc phải nhập hàng mới rồi. Lần trước cô thấy một lô quần đùi One Piece ở chợ đêm khá đẹp.
...
Lãnh tiền thưởng xong, Cố Quyên Nhĩ còn phải ghi lời khai cùng Cố Tuyên Kiều.
Khi được Tôn Tiếu dẫn vào bên trong, một phụ nữ trung niên tóc tai rối bời đang kích động nắm tay cảnh sát, khóc lóc t.h.ả.m thiết: "Đồng chí cảnh sát, cô ta thực sự không phải con gái tôi! Con gái tôi mất tích rồi, xin anh giúp tôi, giúp tôi với!"
"Được rồi, được rồi, cô đừng kích động quá, bình tĩnh lại đã. Tôi sẽ đi cùng cô sang phòng bên cạnh để ổn định tinh thần, cô từ từ kể cho tôi nghe nhé?" Một nữ cảnh sát dịu dàng và kiên nhẫn, dẫn người phụ nữ trung niên đến một căn phòng riêng.
Cố Quyên Nhĩ dừng lại quan sát một lúc. Cô thấy đôi lông mày và khóe mắt của người phụ nữ trung niên này quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó.
Nhận thấy ánh mắt của Cố Quyên Nhĩ, Tôn Tiếu giải thích: "Người phụ nữ đó hồi trẻ sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889510/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.