Uất Chính Nghiệp hơi khựng lại, trong lòng có chút giằng xé.
Cùng là con trai của ông cụ, ông ta chỉ được chia năm phần trăm cổ phần, còn bị bắt phụ giúp Uất Tử Mặc quản lý sản nghiệp. Hai anh em chỉ cách nhau vài tuổi, nhưng mức độ được coi trọng lại khác biệt một trời một vực.
Uất Chính Nghiệp không phục trong lòng, luôn muốn chiếm đoạt nhà họ Uất, nhưng không có cơ hội.
Bây giờ là một cơ hội, ông ta không thể bỏ qua.
Nhưng nếu thua...
Uất Chính Nghiệp lắc đầu, trong lòng cười lạnh.
Người phụ nữ kia vừa nhìn đã thấy không đáng tin. Đại sư chính tông đều phải có phong thái tiên cốt, nhìn vào đã thấy cao thâm khó lường. Uất Tử Mặc đưa ra chuyện này, e là muốn dùng mưu hèn kế bẩn để tính kế mình.
Chỉ cần mình cảnh giác hơn, không cho ông ta cơ hội, thì mình có thể lật ngược ván cờ.
"Được!" Nghĩ đến đây, Uất Chính Nghiệp đồng ý lời thách thức của Uất Tử Mặc.
Uất Tử Mặc không muốn chần chừ thêm một giây nào, vừa ra khỏi cửa đã gọi điện ngay cho Cố Quyên Nhĩ.
...
Ra khỏi tòa nhà thương mại, Cố Quyên Nhĩ đang lướt xem những hoạt động chính thức của Cổ Cảnh bên quầy trà sữa, vừa đợi lấy đồ uống.
Điện thoại của Uất Tử Mặc bất ngờ gọi đến, Cố Quyên Nhĩ tắt ngang cuộc gọi ngay lập tức.
Đại gia ngồi trong xe, nhíu chặt mày.
"Khó khăn rồi, hình như giận thật rồi."
Uất Chính Nghiệp đã đắc tội với người ta, chỉ gọi qua một cuộc điện thoại dường như hơi thiếu sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889508/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.