Phùng Trình càng tức giận hơn, c.h.ử.i đổng: "Cậu làm cái quái gì cả ngày thế? Toàn là những người gì đâu không!" Ông ta ném kịch bản vào mặt Trần Triều: "Không quay nữa! Quay cái mẹ gì mà quay!"
Một cái tát, bay mất một ngàn chín. Mặt mũi của ông ta, mất sạch rồi!
Bên cạnh, Cổ Cảnh cố gắng nhịn cười, giơ tay che mặt để che đi biểu cảm sắp vỡ vụn. Nữ chính phía sau thì úp cả đầu xuống bàn, cười đến phát ra tiếng heo kêu.
Những người khác không dám thất thố như họ, ai nấy đều kinh hồn bạt vía cố nén cảm xúc muốn cười, sợ rước họa vào thân.
...
Lúc này, Cố Quyên Nhĩ và An Mộng đang ăn uống no nê tại nhà hàng của Sở Thiên Khuyết, dùng thẻ mà anh ta đã tặng.
Ăn uống thỏa thuê, Cố Quyên Nhĩ quẹt thẻ xong, hỏi An Mộng: "Kiều Kiều có quen Cổ Cảnh không?"
"Ảnh đế tam giai đang nổi đình nổi đám gần đây á?" An Mộng lắc đầu: "Có biết, nhưng không thân. Đại ca có mua vài kịch bản muốn tự mình quay. Đang liên hệ diễn viên, Cổ Cảnh chỉ gặp mặt một lần."
"Ừm." Cố Quyên Nhĩ vuốt ve Bạch Chiếu.
Đầu ngón tay cô luồn vào lớp lông dày mượt của nó, kích thích da thịt phía sau cổ.
Tiểu hồ ly trắng nhỏ khoái chí c.ắ.n lấy đuôi mình, sợ mất kiểm soát mà kêu lên, chóp đuôi run rẩy.
Con người đáng ghét, muốn dùng cái mánh khóe nhỏ nhoi này để thuần hóa nó sao? Mơ đi!
"Cố đại sư, chị hỏi Cổ Cảnh làm gì?" An Mộng tò mò: "Chị không phải fan hâm mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889505/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.