Cố Quyên Nhĩ tung một cú đá mạnh vào bộ xương khô, trực tiếp đá gãy cả cánh tay của nó. Bộ xương hoảng sợ, lập tức bật dậy, chui xuống đất như chuột chũi, chỉ trong chớp mắt đã đào ra một cái hang rồi biến mất.
Ngón tay Cố Quyên Nhĩ khẽ động. Dưới đất, một dải dây leo đỏ như m.á.u trồi lên, uốn lượn như xà, quấn chặt lấy bộ xương đang chạy trốn, siết nát rồi nuốt trọn.
Khoảnh khắc bộ xương bị hấp thụ, ảo ảnh bao trùm ngôi mộ ngay lập tức biến mất.
Mấy cảnh sát c.h.ế.t lặng nhìn ngôi mộ vẫn nguyên vẹn, gương mặt đều biến sắc.
"Cái... cái gì thế này?!" Rõ ràng họ vừa đào cả nửa ngày trời!
Sắc mặt Tôn Tiếu trắng bệch. Hôm nay những gì cô trải qua thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng. Vậy báo cáo hành động phải viết thế nào đây? Đêm xuống, dù cảnh sát mang trong mình chính khí, nhưng giữa bãi tha ma đầy mồ hoang, lại càng khiến người ta lạnh sống lưng.
"Về trước đi, nếu muốn điều tra thì chọn lúc giữa trưa ban ngày quay lại sẽ tốt hơn." Cố Quyên Nhĩ lên tiếng khuyên.
Lần này, Tôn Tiếu không phản đối.
Đoàn người lặng lẽ theo sau Cố Quyên Nhĩ, nổi da gà vì tiếng côn trùng kêu xung quanh. Cứ như thể ở những nơi không nhìn thấy, có vô số đôi mắt đang theo dõi họ.
Tôn Tiếu sờ vào cánh tay mình, không kìm được đến gần Cố Quyên Nhĩ: "Cố đại sư, sao tôi cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi vậy?"
Cố Quyên Nhĩ không nói nên lời, liếc nhìn xung quanh. Đâu phải bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889489/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.