Nghĩ đến việc Cố Quyên Nhĩ là người đến giúp mình, Tôn Tiếu cảm thấy không nên khắt khe quá mức như với cấp dưới.
"Đúng là ăn no mới có sức làm việc, tôi đi mua ngay." Tôn Tiếu vừa nói vừa xoay người định bước đi.
Cố Quyên Nhĩ liền ngăn lại: "Cô hiểu lầm rồi, mấy thứ đó không phải cho tôi, mà là cho anh ấy." Cô chỉ vào Chu Cần Vi đang hôn mê trên giường bệnh.
Tôn Tiếu ngạc nhiên: "Người tỉnh dậy sau khi hôn mê phải ăn những thứ này sao? Anh ấy không chịu được mùi sầu riêng và bún ốc mà?"
"Cô lại hiểu lầm rồi. Không phải để ăn, mà là để dùng." Cố Quyên Nhĩ nhấn mạnh.
Vẻ mặt của Tôn Tiếu càng thêm "sụp đổ". Xin lỗi, trí tưởng tượng của cô ấy có hạn, thực sự không thể nghĩ ra những thứ này dùng để làm gì.
Ánh mắt Cố Quyên Nhĩ nhìn Chu Cần Vi càng thêm thông cảm: "Để trong phòng cho anh ấy ngửi. Ngoài ra còn cần một ít thịt thối, một quả trứng ung, chút nước cống, và cả uế khí của con người nữa."
Tôn Tiếu cảm thấy buồn nôn, nghi ngờ hỏi: "Cố đại sư, cô chắc là đang cứu người chứ không phải để hành hạ anh ấy?"
"Chất độc mà cảnh sát Chu trúng phải, cần mùi của một loại gọi là cỏ chó thối để giải. Cỏ đó chỉ cần chạm vào, trên người sẽ có mùi hôi nồng nặc trong suốt ba tháng. Những thứ tôi nói có thể mô phỏng mùi hôi đó, vừa dễ kiếm lại vừa dễ xử lý. " Cố Quyên Nhĩ dừng lại, cười gian: "Trừ phi cô không ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889486/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.