Trên sân thượng, vài người ngồi thành vòng tròn, lắng nghe Cố Quyên Nhĩ kể chuyện cười, à không, kể kiến thức.
Cố Quyên Nhĩ hỏi An Mộng: "Chân ngôn Cửu tự tôi dùng tối qua, cô còn nhớ không?"
"Chữ thì em nhớ, nhưng tay chị nhanh quá, em không nhìn rõ được." An Mộng đáp.
Cố Quyên Nhĩ chìa tay ra, chậm rãi nói: "Cửu tự chân ngôn là bí thuật của Đạo gia, tôi chỉ dạy cho các người một lần. Học được bao nhiêu là tùy duyên. Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành!"
Khi Cố Quyên Nhĩ kết ấn, động tác của cô lần này chậm gấp trăm lần hôm qua. Mấy người xung quanh mở to mắt nhìn, hai tay không ngừng bắt chước làm theo.
Cố Tuyên Kiều và Sở Thiên Khuyết không hổ là con cưng của Thiên đạo, dù tốc độ có chậm một chút nhưng đã hoàn hảo tái hiện lại các động tác tay của Cố Quyên Nhĩ.
Lý Chính xoay vặn một hồi, suýt nữa thắt các ngón tay của mình thành nút chết.
Chỉ có An Mộng là mặt mày ngơ ngác, khi nhớ ra động tác tiếp theo thì động tác trước đã quên mất rồi.
"Một lần nữa đi mà, xin chị đấy một lần nữa thôi!" An Mộng ôm lấy đùi Cố Quyên Nhĩ, tay còn huơ huơ xấp tiền mặt.
Vừa mới nhận được hai mươi triệu, Cố Quyên Nhĩ làm sao có thể để mắt đến chút tiền lẻ này, ngay lập tức bày ra dáng vẻ cao ngạo: "Chừng này tiền của cô, khó mà khiến tôi làm việc được."
Những người này chưa bái sư, theo lý mà nói, cô không được phép truyền thụ pháp môn. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889479/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.