Lá bùa mà Cố Quyên Nhĩ lấy ra thoạt nhìn rất giống của Thượng Chí Kiên, nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì từng nét phù văn lại hoàn toàn khác biệt.
Cố Tuyên Kiều là người duy nhất từng tiếp xúc với cả hai loại bùa.
Ngay khi vừa chạm vào, cô lập tức cảm nhận được một luồng khí ấm áp đang chảy rất vi diệu, khẽ lướt qua, thoáng hiện rồi biến mất. Nếu không phải trước đó cô từng được Cố Quyên Nhĩ chữa trị, khiến giác quan nhạy bén hơn hẳn, e là cô chẳng thể nào cảm nhận được. Trong lòng cô, giá trị của hai loại bùa đã được phân định rõ ràng.
Cố Tuyên Kiều mắt sáng lên hỏi: "Cố đại sư, loại bùa này cô có bao nhiêu? Có bán không?"
Cố Quyên Nhĩ vừa đếm số 0 trong tài khoản ngân hàng, vừa tỏ vẻ ghét bỏ: "Cô nghĩ bùa của tôi là rau cải ngoài chợ chắc? Tặng cô hai lá là quá nhiều rồi, không có thêm đâu."
Vân Lãng nắm chặt lá bùa của Thượng Chí Kiên, trong lòng thầm hận.
Cái người phụ nữ này từ đâu chui ra vậy? Cô Kiều lại muốn bùa của cô ta mà không muốn của mình.
Sau khi có tiền, Cố Quyên Nhĩ chỉ muốn nằm dài ra, không muốn xem bói nữa.
Đợi An Mộng tiễn hết đám người kia, cô cũng định đứng dậy đi về.
Cố Tuyên Kiều kéo cô lại: "Cô đi đâu đấy?"
"Tôi đi thay quần áo, về nhà ngủ." Cố Quyên Nhĩ thành thật nói.
Cố Tuyên Kiều dở khóc dở cười. Cô gái này thật sự không quan tâm đến nội dung nhiệm vụ sao? Cô ấy bất lực nói: "Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889449/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.