Người đàn ông lắc đầu, thở dài nói: "Tôi không tìm thấy." Có người đã giấu thứ đó đi.
Cố Quyên Nhĩ không hỏi thêm. Cô biết, cho dù hắn có tìm được, lúc đó đầu óc mơ hồ, chưa chắc đã nhận ra.
Cô đổi câu hỏi khác: "Vậy hai người anh em của anh gặp phải rắc rối gì?"
"Họ..." Vẻ mặt người đàn ông có chút kỳ lạ: "Họ muốn đi bán thận."
Cố Quyên Nhĩ: "???"
A Ngọc: "???"
Cao Nhạc: đứng hình tại chỗ.
A Ngọc bật cười thành tiếng: "Gì cơ? Hai người anh em của anh bao nhiêu tuổi rồi, còn phải bán thận để mua điện thoại à?"
Người đàn ông cũng rất bất lực, giọng nghẹn lại: "Họ bán thận là vì con gái tôi."
"Con gái anh bị sao vậy?" Cố Quyên Nhĩ hỏi.
"Con bé sinh ra đã bị bệnh bạch cầu, số tiền chữa trị quá lớn. Vợ tôi không ra gì, đem hết tiền đi đánh bạc rồi bỏ đi." Người đàn ông tỏ ra thất vọng vì cuộc đời mình thất bại: "Bố mẹ tôi muốn bỏ đứa nhỏ, chính hai người anh em của tôi đã đưa con bé về. Họ dùng tiền tiết kiệm của mình để trả nợ giúp tôi, lại gom góp tiền để chữa bệnh cho con bé."
Cố Quyên Nhĩ liếc nhìn khuôn mặt người đàn ông, quả thật là tướng số một đời khốn khổ. Người như vậy kiếp trước đã làm nhiều chuyện thất đức, kiếp này phải đến để trả nợ. Ngược lại, hai người anh em kia lại là người rất tốt.
"Thế nên tiền của họ cũng cạn sạch, giờ đang tìm mọi cách để kiếm tiền. Lần trước bọn họ bắt cóc tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889444/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.