Tào Tĩnh Uyển ngay lập tức không còn quan tâm đối tượng thử nghiệm này do ai giới thiệu. Cô đóng tài liệu lại, nghiêm giọng hỏi: "Ông có biết thí nghiệm này tiềm ẩn rủi ro không? Nếu thất bại, hai đứa con trai của ông chỉ có thể giữ được một đứa. Ông vẫn đồng ý chứ?"
"Giáo sư, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi chấp nhận." Lưu Thành Châu trầm giọng nói. Ông không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu mong ông trời phù hộ.
Tào Tĩnh Uyển lấy danh thiếp trong túi, đưa cho ông Lưu: "Tài liệu tôi sẽ giữ lại. Sáng mai ông liên hệ với tôi."
Sau khi Lưu Thành Châu nhận danh thiếp, Tào Tĩnh Uyển lướt qua ông, rời đi ngay.
Lưu Thành Châu xúc động đến nỗi tay run rẩy. Hai đứa con của ông... có cơ hộ được cứu rồi! Ông gật đầu với Cố Tuyên Kiều, vui mừng rời đi.
Tào Tĩnh Uyển không quan tâm ai đã chỉ dẫn Lưu Thành Châu đến, nhưng Cố Tuyên Kiều thì không thể không quan tâm. Cô bước ra ngoài, dõi theo bóng lưng Lưu Thành Châu khuất dần trong hành lang, nheo mắt lại. Cô gọi vào số của An Mộng: "Alo? Mộng Mộng, lát nữa có một người đàn ông trung niên đi ra, cậu theo dõi ông ta. Điều tra xem ai đã chỉ ông ta đến quán bar Thụy Sĩ."
"Rõ." An Mộng cúp máy, nhanh chóng đuổi theo.
Vừa ra đến cửa, cô đã gặp một khuôn mặt quen thuộc. Đôi mắt cô sáng rực, vui mừng thốt lên: "Là chị!"
Cố Quyên Nhĩ ngậm nửa cái bánh kẹp, vừa ăn vừa kéo kính râm xuống một chút: "Ồ, là em à."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889429/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.