Trương Long tỏ vẻ không tin: "Cô Cố trí nhớ thật tốt, mới gặp Văn Tiên một lần mà đã nhớ rồi."
"Chủ yếu là cô Hà đối xử với mọi người rất thân thiện, đáng tiếc lại ra đi quá sớm." Cố Quyên Nhĩ thở dài. Biểu cảm của cô rất tự nhiên, không có chút sơ hở nào.
Dù Trương Long nghi ngờ, nhưng trước mặt ông chủ, hắn ta không dám chất vấn Cố Quyên Nhĩ.
Trần Luân lên tiếng: "Sở tổng, không biết hôm nay ngài gọi tôi đến là có việc gì?"
Sở Thiên Khuyết nhìn sang Cố Quyên Nhĩ, hỏi: "Cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Cái gì mà tôi muốn?" Cố Quyên Nhĩ lườm Sở Thiên Khuyết, nhấn mạnh: "Số tiền này là để mua đất cho mộ chủ, là cho anh ta, không phải cho tôi!"
Sở Thiên Khuyết nhướng mày: "Ừ, vậy cần bao nhiêu?"
Cố Quyên Nhĩ đảo mắt một vòng. Sở Thiên Khuyết giàu có như vậy, cô đòi thêm một chút chắc không quá đáng nhỉ? Nghĩ vậy, cô hạ quyết tâm, giơ năm ngón tay: "Vậy thì cho tôi... năm..."
"Năm triệu?" Sở Thiên Khuyết không chớp mắt, quay đầu lại nói với Trần Luân: "Chuyển tiền cho cô ấy."
Cố Quyên Nhĩ trố mắt, sống c.h.ế.t nuốt lại chữ "trăm nghìn" vào trong họng. Cô biết Sở Thiên Khuyết giàu, nhưng không ngờ anh ta còn mắc bệnh nặng như thế này. Cứ như thể không vung tiền thì người khác sẽ không nhận ra anh ta là tổng tài bá đạo vậy!
Mà căn bệnh này... cô thích.
Sợ Sở Thiên Khuyết đổi ý, Cố Quyên Nhĩ vội vàng đưa số tài khoản cho Trần Luân, bảo ông ta chuyển tiền.
Tiền vừa tới, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889411/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.