Cát trắng tinh khôi, nước biển trong xanh đến kinh ngạc, từng đợt sóng vỗ vào bờ, tạo nên những đám bọt trắng xóa. Bầu trời hôm nay trong vắt, ánh nắng chiếu xuống mặt biển lấp lánh tựa như rắc đầy kim cương. Thỉnh thoảng, một vài chú chim biển trắng muốt dang rộng cánh bay qua, vẽ nên những đường cong duyên dáng nơi đường chân trời giữa trời và biển.
Khung cảnh này, dù chỉ chụp lại một khoảnh khắc bất kỳ, cũng đẹp như một bức tranh.
Được đặt vào giữa bức tranh ấy, con người cũng tự nhiên mà trở nên nhàn nhã, thư thái.
Hướng Tình lười biếng ngâm nga một giai điệu cũ, ngay cả lời cũng đã quên, chỉ nhớ mỗi đoạn điệp khúc kinh điển, cứ thế lặp đi lặp lại trong tiếng hát khe khẽ.
Đột nhiên, Lộ Tranh giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Hướng Tình giật mình, quay đầu lườm anh, "Anh làm gì đấy?"
Lộ Tranh không đáp ngay, chỉ dùng ánh mắt sâu lắng nhất của mình nhìn cô, giọng nói dịu dàng đến mức gần như tan vào gió biển: "Chỉ là cảm thấy… em lúc này rất đẹp."
Có lẽ do thời tiết quá nóng, gương mặt Hướng Tình lập tức đỏ bừng. Cô né tránh ánh mắt anh, không dám nhìn thẳng, cúi đầu mân mê từng hạt cát dưới tay.
Một người vốn kiệm lời, đột nhiên thẳng thắn như vậy, ai mà chịu nổi chứ?
"Tình Tình…" Lộ Tranh nhẹ nhàng gọi tên cô, rồi khẽ dùng tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào anh. Ngay sau đó, anh cúi người hôn xuống.
Ban đầu, chỉ là một cái chạm môi khẽ khàng, như chuồn chuồn lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700772/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.