Mà tia lửa ấy, thậm chí còn xuất phát từ chính cơ thể anh, giống như một ngọn núi lửa ngủ yên, tưởng chừng đã tắt, nhưng thực chất chỉ là chôn giấu dòng dung nham sâu hơn một chút. Đến một ngày không thể kìm nén được nữa, nó sẽ bùng nổ.
Nhưng người anh đang ôm trong lòng lúc này, là bảo vật mà anh đã dành mười tám năm để tìm kiếm, không ngừng kiếm tìm, cuối cùng mới có thể tìm thấy. Vì thế, anh vẫn tiếp tục kiềm chế, không dám có một chút mạo phạm hay vội vàng.
Nhưng rốt cuộc, anh còn có thể chịu đựng bao lâu nữa, chính Lộ Tranh cũng không biết.
Hướng Tình bị tiếng chuông báo thức đánh thức.
Cô gần như hoảng hốt bật dậy khỏi giường, định xuống giường mặc quần áo, nhưng ngay lập tức sực nhớ ra, huấn luyện quân sự đã kết thúc, cô cũng đang trong kỳ nghỉ, không cần phải dậy sớm nữa.
Thế là cô tắt báo thức rồi nằm xuống trở lại.
Nhưng lần này, cô không thể ngủ được nữa. Nhắm mắt lại, những hình ảnh của đêm qua lập tức ùa về, cái ôm của Lộ Tranh, lời tỏ tình của anh, nụ hôn của anh, và cả khao khát mãnh liệt không thể che giấu của anh.
Hướng Tình hít một hơi thật sâu, cảm thấy nóng bức, liền đá chăn ra.
Rồi đột nhiên, cô nghĩ đến một vấn đề: Đêm qua cô đã về phòng ngủ bằng cách nào?
Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Hình như Lộ Tranh cứ ôm cô mãi, hai người cuộn lấy nhau trên ghế sofa một lúc lâu, rồi… Ban đầu cô còn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700763/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.