"Được rồi, ăn cơm thôi." Không đợi Hướng Tình phản ứng, Lộ Tranh đã tắt bếp, dứt khoát nói.
Hướng Tình giúp bưng các món ăn mà đầu bếp đã nấu sẵn ra bàn, trong khi đó, Lộ Tranh múc canh vừa nấu xong, đầu tiên là đưa một bát cho cô.
Cô nhận lấy bát canh, nhấp một ngụm, quả nhiên, vị hơi nhạt hơn bình thường. Cô nhìn anh, hỏi thẳng: "Vậy mấy ngày nay, tất cả canh em uống đều là do anh nấu sao?"
Lộ Tranh thẳng lưng một chút, ánh mắt nhìn cô có vẻ nghiêm túc hơn bình thường, rồi gật đầu: "Ừ. Anh vẫn chỉ mới học, nếu có gì chưa ổn, em phải nói để anh rút kinh nghiệm."
Hướng Tình cụp mắt, khẽ cười: "Không có gì cả. Canh rất ngon."
Lộ Tranh nhìn cô chăm chú, xác nhận rằng cô nói thật lòng, sau đó mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nói: "Em thích là được rồi."
Câu này quá rõ ràng. Gần như trực tiếp thừa nhận rằng, anh học nấu canh là vì cô.
Cô vốn nghĩ Lộ Tranh sẽ kín đáo hơn một chút. Tuy rằng từ sau khi cô lên đại học, anh có vẻ không còn che giấu cảm xúc nhiều như trước. Nhưng biểu hiện lộ liễu đến mức này vẫn nằm ngoài dự đoán của cô.
Thậm chí, cô có cảm giác Lộ Tranh đang theo đuổi cô. Chỉ là, anh chưa nói thẳng ra mà thôi.
Nếu thực sự là như vậy… Hướng Tình cúi đầu, cuối cùng không nói gì cả.
Từ khi có ký ức đến giờ, đây là lần đầu tiên cô được một người theo đuổi. Cảm giác này thật mới mẻ. Khó có cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700744/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.