Anh cúi đầu nhìn con búp bê trong tay, sau đó lại ngước lên, ánh mắt thâm trầm, nghiêm túc nhìn Hướng Tình, giọng nói trầm ổn: "Tôi lấy đạo tâm và thần hồn thề rằng sẽ trông nom nó thật cẩn thận."
Hướng Tình gật đầu, cũng không nói gì thêm, xoay người trở về.
Khi cô quay lại bên cạnh Lộ Tranh, Thường Minh cũng đã đi xa.
Thế nhưng, chính cô lại bắt đầu cảm thấy bất an, nhẹ giọng hỏi: "Việc này… tôi làm như vậy có đúng không?"
"Trên đời này, có rất nhiều chuyện, vốn không thể dùng hai chữ đúng sai để phân định rõ ràng." Lộ Tranh nói, "Hơn nữa, con búp bê đó tôi cũng đã xử lý lại từ trước, vốn định giao cho Thường Minh. Xem ra em cũng nghĩ giống tôi."
Nghe đến câu cuối cùng, Hướng Tình mới hoàn toàn thả lỏng, rồi hăng hái nói: "Vậy là cuối cùng, mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi."
"Vất vả rồi." Lộ Tranh nói với cô.
"Anh còn vất vả hơn tôi ấy chứ?" Hướng Tình lắc đầu, "Tôi chẳng qua chỉ làm mấy chuyện nhỏ nhặt thôi."
Lộ Tranh cười nói: "Nếu cứ nói mãi thế này, thì chẳng mấy chốc sẽ thành màn vuốt mông nhau mất."
Hướng Tình cũng bật cười: "Thôi, về nhà thôi."
Cô bước đến phía sau Lộ Tranh, giúp anh đẩy xe lăn. Dù chiếc xe này Lộ Tranh có thể tự điều khiển một cách dễ dàng, nhưng khi có Hướng Tình ở bên, cô sẽ không để anh phải tự mình làm. Mà Lộ Tranh cũng chưa bao giờ từ chối sự giúp đỡ của cô.
Tuyết hôm qua vẫn rơi mãi đến tận đêm khuya, hai bên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700704/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.