“...” Câu nói này khiến lớp học lại rơi vào yên lặng. Các học sinh không hẹn cùng nhìn về vị trí trong góc khuất, cái nhìn này khiến tất cả những lời phản bác đều bị nuốt ngược xuống. Doanh Tử Khâm lặng lẽ ngồi đó, ánh nắng nhuộm vàng đôi mắt và hàng lông mày của cô. Không có gì tô điểm nhưng vô tình lại đẹp đến nao lòng. Đây thực sự là dáng vẻ mà con người có thể có sao? Nếu ai mà chê cái nhan sắc này thì đúng là dối lòng. Ưng Phi Phi tức giận: “Các cậu dám nói thế này trước mặt Tiểu Huyên không?” Các bạn học liếc nhau, không nói thêm tiếng nào, bắt đầu đọc sách. Chỉ có năm phút giải lao giữa giờ, một số học sinh đi lấy nước còn một số đi vệ sinh. Doanh Tử Khâm chống khuỷu tay, xem qua môn tiếng Anh tự chọn một cách nhàm chán, dòng suy nghĩ của cô trôi về khoảng thời gian ở nước Y. Thời điểm đó, mọi người vẫn sử dụng tiếng Anh trung cổ, tiếng Anh ngày nay đã được đơn giản hóa rất nhiều, khá dễ học . Năm phút trôi qua, chuông vào lớp vang lên, tiết học đầu tiên là tiếng Anh. Giáo viên tiếng Anh là một phụ nữ ngoài 40 tuổi, họ Đặng. Cô giáo hạ âm lượng, đúng giờ bước vào, trên tay còn cầm tập giấy: “Kết quả thi cuối kỳ mọi người cũng đã biết rồi, bây giờ trả bài cho các em.” “Đề lần này hơi khó nhưng các bạn đã làm khá tốt.” Các học sinh thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì đề thi cho lớp anh tài ở Thanh Trí biến thái tới nỗi đến cả dân mạng còn thấy thương cảm cho họ cơ mà. Có đôi khi đề tiếng anh còn khó hơn IELTS. “Chung Trí Vãn, 123 điểm, cao nhất lớp.” Cô Đặng tiếp tục đọc kết quả: “... Lục Phương, 94 điểm, Ưng Phi Phi …” Khi cầm tờ bài thi cuối cùng trong tay, cô giáo không tiếp tục đọc điểm nữa. Cô Đặng đẩy kính, giọng ân cần: “Doanh Tử Khâm, đến nhận bài của em đi.” Doanh Tử Khâm gật đầu, tiến lên nhận bài. Lục Phương không vui: “Cô Đặng, điểm của chúng em đều đọc hết rồi, sao lại không đọc điểm của cậu ta?” Đương nhiên cậu ta không biết, Doanh Tử Khâm có thể đạt 30 điểm tiếng Anh, cũng coi là có tiến bộ rồi. Cô Đặng cười ôn nhu: “Nếu bạn học Doanh đồng ý, thì cũng có thể đọc điểm.” Lục Phương lập tức nhìn cô gái, cao giọng: “Doanh Tử Khâm, cậu không ngại cho mọi người biết điểm của mình chứ?” Doanh Tử Khâm nhận lấy bài làm từ cô Đặng, quay về chỗ. Lục Phương hoàn toàn bị ngó lơ, ngay cả nhìn cô cũng không nhìn. Lục Phương bị chọc giận. Ưng Phi Phi hả hê: “Trí Vãn, tớ nhìn thấy rồi, cậu ta chỉ đạt 25 điểm, đúng là mất mặt. Thảo nào không muốn để người khác biết.” Chung Trí Vãn không đáp, trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ chữa bài.” Cô Đặng cầm phấn lên: “Tôi sẽ gọi trả lời câu hỏi bất cứ lúc nào, nếu không trả lời được…” Bên dưới đột nhiên có tiếng than vang lên. Ngay cả Chung Trí Vãn cũng chỉ được 123 điểm, điều này cho thấy đề thi này biến thái đến mức nào. Doanh Tử Khâm liếc nhìn bài làm của mình, trầm ngâm. Ừm, có vẻ như trước khi tỉnh dậy, cô thực sự học hành không ổn cho lắm. Cô Đặng giảng bài không quá nhanh, cô ấy luôn chiếu cố những bạn học yếu tiếng Anh, nhưng không chấp nhận việc học sinh mất tập trung trong giờ. Một viên phấn đầu bị ném qua: “Lục Phương, giải thích cho tôi câu đọc hiểu 64.” Lục Phương nhìn vào câu hỏi, phát hiện ra câu này mình đã làm sai. Hơn nữa, ngay cả một từ đơn giản ở đề bài cậu ta cũng không hiểu, ánh mắt sững sờ, người vã mồ hôi. Thấy vậy, Ưng Phi Phi lớn tiếng nói: “Cô Đặng, câu hỏi này ngay cả Trí Vãn cũng chưa làm ra, chắc chắn là rất khó, nhưng em vừa thấy Doanh Tử Khâm làm đúng câu này, nên để cậu ấy giải thích ạ.” Chung Trí Vãn cũng giơ tay và cười: “Cô Đặng, em cũng muốn biết bạn học Doanh đã làm câu hỏi này như thế nào, có thể mời bạn Doanh lên giải thích không ạ?” Ngay khi Chung Trí Vãn phát biểu, nhiều người trong lớp cũng đồng tình. “Đúng thế, cô Đặng.” “Bọn em đều rất muốn biết ạ.” Độ khó của câu hỏi này vượt chương trình, không ai trong lớp biết giải. Cô Đặng cau mày, vừa định nói gì đó thì trong góc, Doanh Tử Khâm từ từ đứng dậy. Một tay cô cầm tờ giấy, liếc nhìn rồi thản nhiên mở miệng. Lục Phương và Ưng Phi Phi đang chuẩn bị chế giễu thì nghe thấy một tràng giọng Anh bản xứ đầy lưu loát: “...” Chung Trí Vãn sững sờ quay đầu lại. Doanh Tử Khâm dùng 30 giây giải thích câu hỏi: “Do đó, câu 64 chọn D.” Cô Đặng hết sức ngạc nhiên: “Tốt lắm, ngồi xuống đi.” Doanh Tử Khâm ngồi xuống, xoay bút nghịch ngợm. Toàn thân toát lên dáng vẻ “đúng là một đám rác rưởi”. Cả lớp: “...” Ưng Phi Phi đứng hình: “Trí Vãn, không ngờ là cậu ta thật sự biết?!” Không phải rất ngu ngốc sao? Nụ cười trên môi Chung Trí Vãn cứng đờ: “Ai biết được?” Lúc này, cô Đặng hỏi lại: “Chung Trí Vãn, hiểu rõ chưa?” Chung Trí Vãn nóng bừng mặt, cúi đầu đáp: “Hiểu rồi ạ.” “Haizz, các em thật sự làm tôi thất vọng.” Cô Đặng thở dài: “Học với tôi lâu như vậy rồi, còn không bằng bạn học Doanh Tử Khâm mới đến nửa chừng. Sau này phải chăm chỉ học hành cho tôi.” Cả lớp im phăng phắc, không ai dám nói nữa. Một tiết học nhanh chóng kết thúc, sau khi tan lớp, cô Đặng gọi Doanh Tử Khâm lại. “Kỳ nghỉ đông, có phải em đã luyện speaking không?”
Doanh Tử Khâm nhướn mày: “Vâng.” “Không tồi, đây là một khởi đầu tốt. Trình độ của em đang hơi yếu, không thể làm những câu hỏi quá khó.” Cô Đặng nói: “Cô sẽ đưa cho em một số dạng bài cơ bản. Thời gian nghỉ buổi trưa em đến văn phòng lấy được không?” Doanh Tử Khâm không từ chối lòng tốt này, mặc dù cô vốn dĩ không cần: “Được ạ.” “Cố gắng học tập.” Trước khi đi, cô Đặng vỗ vai cô, “Lời người khác nói, em đừng để trong lòng.” ** Buổi trưa, mọi người trong lớp đi ăn. Doanh Tử Khâm cắn một miếng cà chua, cúi đầu đọc tin nhắn WeChat. WeChat của cô kết bạn với rất ít người, có thể gửi tin nhắn cho cô cũng chỉ có Phó Quân Thâm và Ôn Thính Lan. Vẫn giống trước đây, anh coi cô như trẻ con mà nhắn tin nhắc nhở. 【Yêu Yêu, buổi trưa có ngoan ngoãn ăn cơm không?】 【Không, ăn cà chua】 Cô rất kén ăn. Mười giây sau, Phó Quân Thâm trực tiếp gửi voice chat đến. Giọng của anh rất trầm, rất dễ nghe, giống như những nốt nhạc du dương đang nhảy nhót trong trái tim cô. 【Cô bạn nhỏ, vừa mới xa một lúc là lại không nghe lời rồi, nhất định phải ngoan ngoãn ăn cơm.】 【Ừ.】 【Được rồi, xem ra lúc nào anh trai cũng phải trông chừng em, buổi tối gặp, xem xem Yêu Yêu nhà ta có gầy đi không.】 Doanh Tử Khâm nhìn chằm chằm dòng chữ này, vò đầu rồi cất điện thoại vào túi. Sau khi ăn xong miếng cà chua cuối cùng, cô đứng dậy, đi đến văn phòng khoa tiếng Anh. Sau khi gõ cửa, cô bước vào. Ngoại trừ cô Đặng, trong văn phòng còn có một người thanh niên. Sau khi đóng cửa lại, cô Đặng quay sang anh ta, nói: “Thầy Hạ, đứa trẻ này hôm nay cho tôi một bất ngờ lớn, khẩu âm của em ấy thật sự rất khá.” Đó không phải là giọng bản xứ thông thường, mà là giọng English’s Queen - giọng Anh thuần túy của hoàng gia. *Queen’s English: Tiếng Anh được sử dụng bởi hoàng gia Anh ở thế kỷ 18. Đúng là không thể tin được Hạ Tuần nghe xong, thờ ơ hỏi: “Có ích gì chứ?” Anh đã giúp cô Đặng dạy lớp anh tài vài tiết, nên đương nhiên biết Doanh Tử Khâm là kiểu học sinh thế nào. Không tiến bộ, không chăm chỉ. Đây là kiểu học sinh anh không thích nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]