Ngoài cửa sổ, pháo hoa bắn từng hồi, những tia sáng màu sắc rơi xuống, phản chiếu lên hàng lông mày đẹp như tranh vẽ của anh.
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm khẽ giương lên, tựa như một vì sao lấp lánh, cuốn hút mê người.
Doanh Tử Khâm nhìn anh một hồi lâu mới chậm chạp lấy khăn giấy từ trong túi ra, đưa qua:
“…Thật xin lỗi.”
Phó Quân Thâm không nhận lấy mà nhẹ liếm môi.
“Không sao.” Anh cúi thấp xuống, vỗ vỗ đầu cô, động tác nhẹ nhàng như đang nựng mèo con, cong môi nói: “Là anh không cẩn thận.”
Cô bạn nhỏ đúng là rất ngoan.
Doanh Tử Khâm vẫn đang trong trạng thái xuất thần, dáng vẻ trầm ngâm.
Cứ như thế cho đến khi có một bàn tay mảnh khảnh lắc qua lắc lại trước mặt cô, sau đó lại dùng ngón tay gõ nhẹ trán cô.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ:
“Nghĩ gì thế?”
“Không có gì.”
Doanh Tử Khâm sực tỉnh, rời sự chú ý bằng cách đổ thêm một ít nước vào bát.
Cô đang nghĩ nếu có tặng gì đó cho Phó Quân Thâm, một con mèo hoặc một con chó là rất hợp lí, để thỏa mãn sở thích xoa đầu của anh.
Nếu không cứ thế này, sớm muộn cô sẽ bị hói mất.
Sau đó, không ai nói gì với ai, một người yên lặng đun nước, một người cắt thực phẩm, khung cảnh vô cùng hòa hợp.
Trong phòng khách, Ôn Phong Miên đang cười nghe Ôn Thính Lan nói gì đó, không khí nhập tràn hạnh phúc.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm lắng xuống.
Hồi nhỏ còn chưa có kí ức, từ lúc có nhận thức thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-dich-thuc-co-ay-la-dai-lao-toan-nang/213995/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.