*Đại lão: nguyên gốc là [大佬] ý chỉ một người giỏi giang, nhiều kinh nghiệm, nhiều thâm niên,… được mọi người tôn kính chứ không phải lão đại trong xã hội đen.
Tiếng cười nói ồn ào khiến mọi người xung quanh chú ý.
Những ánh mắt thiếu thiện chí không chút kiêng dè quét thẳng về phía Doanh Tử Khâm.
Doanh Tử Khâm chẳng hề để ý, vẻ mặt thờ ơ.
Cô cất đồng xu cẩn thận, chuẩn bị rời đi.
Những tiếng cười chế nhạo sau lưng xen lẫn chút ái ngại.
“Xem kìa, nói những lời như thế khiến con gái người ta tức giận bỏ đi, cô ta lại quay về mách mẹ thì biết làm sao?”
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô ta thôi, có như thế mới rèn dũa được tâm tính, xem ra cô ta cũng…”
Còn chưa nói xong, bỗng một tràng âm thanh khẩn thiết chen vào:
“Vị tiểu thư này, lão gia nhà chúng tôi muốn mua lại đồng tiền bạc bán lưỡng thời Tần trong tay cô với giá 600 vạn, không biết thế đã đủ chưa?”
“…”
Nụ cười trên mặt người thanh niên kia cứng ngắc, không tin nổi những lời vừa nghe được.
Gì cơ? 600 vạn mua 1 đồng xu anh vô tình nhặt được?
Đùa gì vậy?
Những người lúc nãy vào hùa với anh ta cũng bị làm cho choáng váng, mãi không hoàn hồn.
Doanh Tử Khâm khẽ nhếch mày, ngoảnh đầu về phía phát ra tiếng nói.
Đó là một ông lão, khoác trên mình bộ trang phục thời Đường, tóc bạc trắng, nhưng bước đi vững vàng, khí thế át người.
Người vừa nãy lên tiếng là cậu thanh niên đi phía sau ông lão. Cậu ta tiến lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-dich-thuc-co-ay-la-dai-lao-toan-nang/213983/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.