Chương trước
Chương sau
Mượn máy tính?
Cô Đặng sững sờ một lúc, nhưng cũng không hỏi tại sao: “Được, đợi cô chút.”
Cô gật đầu với thầy Từ rồi rời khỏi văn phòng.
Thầy Từ cau mày nhưng không cắt ngang.
Thầy dẫn dắt lớp anh tài lâu như vậy rồi, đương nhiên hiểu rõ từng học sinh.
Doanh Tử Khâm học không giỏi, tính cách hướng nội, trầm mặc ít nói, đi đứng thường thận trọng cúi đầu, không bị bắt nạt, cũng coi là khá tốt.
Anh ta đã gọi cho Doanh phu nhân từ sớm, nhưng Doanh gia có vẻ dửng dưng.
Như thể là xác nhận Doanh Tử Khâm có khả năng làm điều này.
Thầy Từ thực sự không thể hiểu nổi.
Ưng phu nhân thấy cô gái trông vẫn điềm đạm, bình tĩnh, không có chút xấu hổ hay tội lỗi nào, lại càng thêm bực mình.
“Cô muốn máy tính làm gì? Hả? Vẫn không định xin lỗi sao?” Nói rồi bà ta lấy điện thoại ra “Nếu cô đã không cần mặt mũi,vậy tôi sẽ đăng chuyện tốt mà cô làm lên weibo.”
Ảnh hưởng của dư luận lớn đến mức có thể hủy hoại một con người.
Nghe vậy, Doanh Tử Khâm quay đầu, hơi ngước mắt lên.
Làn da được tô điểm bởi đôi mắt phượng hẹp, dài, lạnh như băng.
Bắt gặp ánh mắt này, Ưng Phi Phi đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mình bị đẩy vào thùng rác, rồi bị ép ăn từng miếng trong thùng rác, cơ thể rùng mình một cái.
Cô ta run rẩy đưa tay ra: "Mẹ, mẹ đừng..."
“Đừng sợ, Phi Phi.” Sau đó Ưng phu nhân bình tĩnh lại, chua chát nói: “Mẹ sẽ giúp con xả giận.”
“Ưng phu nhân.” Thầy Từ cuối cùng phải lên tiếng: “Nếu không có sự cho phép, bà làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy.”
Tay Ưng phu nhân cứng lại, khuôn mặt bà ta hoang mang khi mọi người nhìn về phía mình.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên, cô Đặng mang laptop đến.
“Cảm ơn cô Đặng.” Doanh Tử Khâm cầm máy tính trong tay: “Làm phiền cô rồi.”
“Không phiền.” Cô Đặng vẫn không kìm lòng được, tò mò hỏi: “Em định làm gì?”
“Không có gì.” Doanh Tử Khâm bật máy tính, lấy trong túi ra một ổ USB, nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy ở phòng giám sát, em đã sao chép một đoạn camera.”
Giám sát?
Hai chữ này khiến thầy Từ phải lưu tâm.
Anh ta tỏ vẻ nghiêm túc: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ưng Phi Phi đột nhiên mở to mắt, lòng bàn đổ mồ hôi.
Vì muốn dạy cho Doanh Tử Khâm một bài học, cô ta đã đến trường từ 6h15.
Lúc này trong trường không có ai, nhưng camera vẫn luôn bật. Nếu như …
Không, chắc chắn không thể đâu.
Ngay cả giáo viên cũng không thể tùy tiện vào phòng giám sát. Sao một học sinh như Doanh Tử Khâm có thể vào được chứ?
Ưng Phi Phi bình tĩnh lại, trong lòng tự giễu.
Đừng làm điều thừa thãi nữa, cô ta thực sự nghĩ rằng có bằng chứng sao?
“Xem camera?” Ưng phu nhân cũng cười, khinh thường: “Được, để xem xem cô đã bắt nạt Phi Phi nhà tôi thế nào!”
Giọng bà ta sắc bén đến nỗi khiến Chung Trí Vãn đang định gõ cửa cũng nghe thấy được, không thể không dừng lại.
“Sao không vào đi?”
Đằng sau, một giọng nam êm dịu vang lên.
“Thầy Hạ.” Chung Trí Vãn hơi ngạc nhiên, sau khi thấy người đến thì mỉm cười: “Trong lớp có chút xung đột nên thầy Từ đang giải quyết vấn đề, bảo bọn em tự học trước.”
Hạ Tuần cau mày: “Có chuyện gì?”
“Thực ra cũng không có gì đâu ạ.” Chung Trí Vãn kể ngắn gọn những gì đã xảy ra: “Em định vào đó xem mọi chuyện ra sao rồi ạ.”
Nghe xong, vẻ mặt Hạ Tuần lạnh xuống, nhưng giọng điệu vẫn như cũ: “Em về trước đi, để tôi đi xem thử, đừng trì hoãn việc học.”
Chung Trí Vãn gật đầu, không từ chối: “Vậy làm phiền thầy Hạ.”
Hạ Tuần vừa đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy cô gái đang co chân dựa vào bàn làm việc, trên tay cầm một cuốn sổ.
Cô hơi cúi người, tay còn lại đang gõ nhanh trên bàn phím.
Vẻ mặt của Hạ Tuần ngay lập tức trở nên lạnh lùng, nhiều hơn là chán ghét.
Người bị hại đứng gần đó, nhưng cô làm như thể không liên quan đến mình, không có chút hối lối nào.
Hai năm đi dạy, anh chưa từng gặp học sinh nào như vậy.
“Thầy Từ.” Hạ Tuần không nhìn Doanh Tử Khâm nữa. “Tôi giúp học sinh lớp anh tài đến hỏi xem chuyện này đã giải quyết xong chưa.”
“Chờ một chút.” Thầy Từ hơi ngạc nhiên khi Hạ Tuần đến, nhưng không nói gì: “Trong lớp có Trí Vãn coi chừng rồi.”
Hạ Tuần thờ ơ nói: “Thầy Từ, đừng lãng phí thời gian.”
Nếu làm sai thì sẽ bị phạt, còn để cho cả lớp phải chờ là thế nào?
Thời gian của hơn bốn mươi học sinh, bù đắp thế nào đây?
“Còn không phải sao?” Ưng phu nhân độc đoán: “Lại còn xem camera. Sợ chưa đủ mất mất mặt à?”
Vừa nói xong, máy chiếu trong văn phòng được bật lên, hình ảnh trong camera được chiếu lên tấm màn trắng phía trước.
Đó là một phần giám sát, chất lượng hình ảnh không rõ ràng, nhưng cũng có thể cho biết đó là ai.
Góc trên bên phải màn hình là thời gian, chính xác đến từng phút từng giây.
Nhìn thấy bóng dáng mình xuất hiện trên màn hình, Ưng Phi Phi cuối cùng cũng hoảng sợ, kéo quần áo Ưng phu nhân.
Nhưng tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn sang, kể cả Hạ Tuần.
Màn hình hiển thị rõ ràng.
6h15:27, Ưng Phi Phi bước vào cổng trường.
6:20:46, Ưng Phi Phi đến phòng học lớp anh tài, lấy cuốn sách Doanh Tử Khâm để trong ngăn bàn, xé nhỏ, ném vào thùng rác, rồi đi ra ngoài.
6:35:14, Ưng Phi Phi lại xách một túi sữa đậu nành và một tô mì gạo vào lớp học, vứt tất cả vào thùng rác.
6:40:34, Ưng Phi Phi di chuyển một thùng rác và ném nó vê phía sau lớp học.
6:45:12, Ưng Phi Phi bước vào lớp lần thứ tư và đặt hai con nhện vào ngăn kéo của Doanh Tử Khâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.