Từng chi tiết nhỏ in đậm trong đầu nàng, một khắc nàng cũng thể quên được cảnh tượng Lạc Lãng Quân ra đi, càng không thể nào phủ nhận những ánh mắt của những người đã chết dưới tay nàng, tất cả tưởng chừng như đã ăn đến nơi sâu nhất tâm trí nàng.
- Nhan nhi, đừng nghĩ nhiều huynh trưởng của nàng không có trách nàng!- Hắn nhìn nàng mắt vẫn hướng trần nhà mà nhìn, duy nhất chỉ có bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn miệng lẩm bẩm.
- Không đúng, chắc chắn đại ca rất hận thiếp, cả A An nữa nó chắc chắn rất ghét mẫu thân như thiếp không bảo hộ thất tốt... - Đôi mắt nàng nhắm chặt lại cố gắng ngăn hàng lệ nóng bỏng ở trong khoé mắt kia chảy ra.
- Không ai trách nàng cả, chỉ có nàng tự trách nàng thôi!- Nước mắt nàng không ngừng rơi ra, hắn cũng chỉ có thể vừa an ủi vừa lau đi những giọt nước mắt lạnh tanh kia.
Hắn biết nàng tự gom hết tất cả tội lỗi cả thảy vào người, từ việc Lạc Lãng Gia diệt môn cho đến cái chết của Lạc Lãng Quân, hẳn cả những cái chết của bất cứ ai đã từng bị nàng vô lý hay có lý mà hại chết, nàng đều đem nó biến thành tội lỗi của bản thân, tự mình dày vò tâm can mình.
Nàng không biết nàng đau hắn đương nhiên cũng cảm thấy đau, nếu ngày hôm đấy hắn không biến mất, không để nàng lại một mình thì hai tay của nàng sẽ không vì thế mà nhuộm đỏ máu người, ngày đấy nếu hắn sớm một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-dich-nu-phu-thua-tuong/2129518/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.