Nữ nhân trung niên kia nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, một quan viên ngồi bên cạnh nữ nhân trung niên kéo nữ nhân trung niên ngồi xuống đưa ánh mắt có chút oan giận trừng nữ nhân trung niên. Nữ nhân trung niên kia hình như ý thức bản thân vừa làm một chuyện ngu ngốc liền im lặng cúi đầu.
- Phu nhân nhà thân nhất thời không cẩn tuân lễ tiết, mong hoàng thượng khai ân!- Quan viên lúc nãy liền tiến ra trước mặt Hàn Thiên quỳ xuống dập đầu thay nữ nhân trung niên kia cầu.
Sắc mặt Hàn Thiên đúng là có biến động, thanh sắc như trắng ngần ra, giọng nói ngọt ngào mà lạnh lạnh kia lúc nãy chính là giọng của Lạc Lãng Hoan. Hàn Thiên đưa mắt nhìn nàng đang đứng cạnh hắn, liền nhớ lại ánh mắt của nàng lúc mình vừa bước vào liền nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Lạc Lãng Ly nhìn một màn vừa xảy ra liền nâng khoé môi nở một nụ cười nhàn nhàn, hôm trước chỉ là đứng từ xa nhìn, quả thật trong lòng vẫn còn một chút nghi vấn, nhưng hiện tại nghe thấy âm điệu giọng nói kia nghi vấn trong lòng liền kèm theo một phần chắc chắn. Dù là gương mặt kia có thay đổi hay bị che lấp đi sau tấm mạn che mặt kia đi nữa, thì một người cùng nàng lớn lên từ bé như Lạc Lãng Ly làm sao không nhận ra nàng.
Sắc mặt của mọi người ở đây cũng là trở thành một màu tro xám, trong đôi con người có người tỏ ra kinh ngạc có người lại là sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-dich-nu-phu-thua-tuong/2129508/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.