Nghê Gia liếc mắt nhìn Nghê Lạc, cậu đứng rất xa, hơn nữa từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài, rõ ràng là không dám nhìn cô. Lại nhìn sang Mạc Doãn Nhi, bản mặt ả cười cợt kiêu ngạo mà khoe khoang, em trai và bạn thân của Nghê Gia đều đứng về phía cô ả, vui sướng biết bao. Nhưng khi nhìn thấy chiếc váy Nghê Gia đang mặc trên người, Mạc Doãn Nhi lập tức giật mình. Tiệc sinh nhật đêm nay, nhất định cô sẽ là nhân vật chính. Mạc Doãn Nhi tức tối bặm môi, vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa thù hằn. Nhưng chỉ tích tắc, trong một khoảnh khắc liếc mắt, ả nhận ra một người đàn ông chất lượng cao đang đi về phía này. Mạc Doãn Nhi bật chế độ gặp-đàn-ông theo phản xạ có điều kiện, lập tức biến thành vẻ mặt tươi tắn đáng yêu, níu tay Nghê Gia: “Gia Gia, sinh nhật vui vẻ nhé, chúng mình đều sinh nhật vui vẻ”. Nghê Gia lạnh lùng hất tay cô ả ra, không hiểu đột nhiên ả làm thế này làm gì, nhưng vừa ngước mắt lên thấy Việt Trạch đang đi đến, lập tức vỡ lẽ. Mạc Doãn Nhi nhiệt tình hàn huyên vài câu rồi mới hết sức mềm yếu làm như vô tình nhìn chàng trai đang đi từ phía xa đến. Nhưng ả lại giật mình nhận ra, Việt Trạch? Tuýp người nhạt nhẽo lạnh lùng như Việt Trạch sao lại đi dạo với Nghê Gia? Chẳng lẽ anh ta thích Nghê Gia? Người đàn ông tập hợp của các mặt tốt tới mức hoàn hảo mà ả đã từng gặp, lại đi thích Nghê Gia? Người Nghê Gia thích không phải Ninh Cẩm Niên sao? Sao hai người này lại đi với nhau? Nghê Gia nhìn biểu cảm ngớ người của Mạc Doãn Nhi, đảo mắt qua lại, đột nhiên nảy ý giày vò. Cô nhào vào Việt Trạch như con chim nhỏ, khoác tay anh, nũng nịu: “Anh Việt Trạch, cảm ơn món quà sinh nhật anh đã tặng. Em thích lắm!”. Việt Trạch bị cô làm cho giật mình, cô gái này định làm gì mà lại hành động thân mật và giở giọng mát mẻ thế này? Lúc anh vừa thấy Mạc Doãn Nhi thì biết ngay hôm nay hai cô này sẽ lại đấu đá nhau, nhưng không ngờ Nghê Gia lại chịu kích thích lớn như thế, sau đó quay sang giày vò anh. Nhưng anh vẫn rất phối hợp, cúi đầu mỉm cười: “Chỉ cần em thích là được”. Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi đồng thời ngừng thở mất một giây, Việt Trạch mà cũng biết cười, còn cười đẹp đến mức làm người ta mê mệt thế này? Nghê Gia đang ngước mặt nhìn anh, thấy ý cười dịu dàng gợn lên nơi khóe môi đáy mắt anh, con tim loạn nhịp, đàn ông đẹp trai chính là biết quyến rũ người khác giữa lúc lơ đãng như vậy đó. Có điều, Việt Trạch hiển nhiên không thích mánh lới trẻ con này, nhắc cô: “Thay đồ ra đi nào”. Nghê Gia rất hiểu đạo lý biết chừng mực, ngoan ngoãn chạy đi thay váy. Song cô lại lo Mạc Doãn Nhi ở ngoài thi triển thuật mê hoặc, chưa đến một phút đã thay xong xuôi chạy ra. Việt Trạch không nghĩ cô lại nhanh như thế, lấy làm kì lạ nhìn cô. Còn Mạc Doãn Nhi thì hoàn toàn không đếm xỉa đến Nghê Gia, nhõng nhẽo hỏi Việt Trạch: “Anh Việt Trạch ơi, hôm nay cũng là sinh nhật em, anh chỉ tặng quà Nghê Gia, không tặng em, có phải là rất bất công không?”. Tống Nghiên Nhi bên cạnh rất vui vẻ, còn mong chờ hộ Doãn Nhi. Cô nàng vừa nhìn đã biết Mạc Doãn Nhi thích Việt Trạch! Thế mà Gia Gia còn nói là em ấy có ý với Ninh Cẩm Niên, làm sao có thể? Haizz, tuy Mạc Doãn Nhi và Gia Gia bất hòa, nhưng Gia Gia hắt một bát nước bẩn lên người Doãn Nhi như thế, cô nàng thật sự rất khó xử. Nếu Gia Gia có thể hiểu chuyện một chút, chung sống hòa bình với Mạc Doãn Nhi thì tốt rồi, cô nàng cũng không bị kẹp vào thế khó xử nữa. Kể ra thì Gia Gia của ngày xưa tốt hơn, khá ngoan, còn Gia Gia bây giờ càng lúc càng không thể hiểu nổi rồi! Nên Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi đều vô cùng mong chờ Việt Trạch sẽ bày tỏ gì đó, nhưng… Việt Trạch thờ ơ nhìn ả một cái, bình tĩnh nói đúng một chữ: “À”. Sau đó, không có sau đó nữa. Mạc Doãn Nhi nhất thời ngượng chín mặt, không biết nên nói tiếp thế nào, lại càng không biết mình đã sai ở đâu, dù sao cô ả cũng chưa từng bị đàn ông từ chối bất cứ yêu cầu nào. Được cái Mạc Doãn Nhi rất khéo, cười nói: “Em chỉ nói đùa thôi mà”. Mà Việt Trạch như không nghe thấy câu này, chẳng buồn đáp lời, chỉ nhìn Nghê Gia, chờ nhân viên bán hàng đặt váy của cô vào hộp. Mạc Doãn Nhi nhìn theo ánh mắt anh, rồi dừng lại trên chiếc váy lụa màu trắng trong tay nhân viên bán hàng. Thật sự rất đẹp, ngắm một lần thấy đẹp đến ngỡ ngàng, ngắm trăm lần lại thấy càng đẹp hơn, còn là vẻ đẹp mọi cô gái đều mơ ước, mọi chàng trai đều muốn người yêu khoác lên mình. Mạc Doãn Nhi ỏn ẻn cười: “Chiếc váy đẹp thế chắc là do anh Việt Trạch chọn ạ?”. Việt Trạch vẫn làm mặt lạnh không trả lời. Một giây sau, Mạc Doãn Nhi hỏi nhân viên cửa hàng: “Cửa hàng mình có mấy chiếc váy kiểu này?”. Nhân viên bán hàng còn chưa lên tiếng trả lời, Nghê Gia đã nói lạnh tanh: “Mạc Doãn Nhi, cướp đồ của người khác là sở thích của cô à?”. Mạc Doãn Nhi nghĩ còn có đàn ông ở đây, Nghê Gia lại nói ả như thế, liền ra vẻ tủi phận, buồn bã nhìn Nghê Gia. Tống Nghiên Nhi cũng hùa theo: “Gia Gia, thật ra vì bộ váy của cậu đẹp quá thôi, ai thấy cũng muốn có mà. Hơn nữa, bạn thân mặc đồ giống nhau cũng là thể hiện sự thân thiết. Doãn Nhi muốn mua đồ giống cậu, thật sự vì muốn kết thân với cậu. Mình và Doãn Nhi cũng thường mua quần áo giống nhau, mình thấy rất hay mà”. Nghê Gia lạnh nhạt nhìn cô nàng: “Nếu sau này cô ta nhắm trúng bạn trai cậu, cậu có muốn chia sẻ với cô ta không?”. Cả Tống Nghiên Nhi lẫn Mạc Doãn Nhi đều biến sắc. Tống Nghiên Nhi thật ấm ức, là bạn thân, sao Gia Gia có thể nói thế làm cô nàng tổn thương? Uổng công cô nàng hết lòng hết dạ muốn hòa giải quan hệ giữa cô ấy và Mạc Doãn Nhi. Tống Nghiên Nhi rất tủi thân, nhưng cuối cùng chỉ hít sâu vài hơi, tha thứ cho Gia Gia. Thôi vậy, tính cô ấy như thế, ai bảo cô ấy là bạn tốt của mình chứ, chỉ có thể khoan dung thôi. Mạc Doãn Nhi thì tức thật, đàn ông thích ả là nhờ bản lĩnh của ả. Tình yêu vốn không có trước sau, ai có sức hút thì kẻ đó thắng. Nhưng Nghê Gia lại sỉ nhục ả như thế, còn ngay trước mặt Việt Trạch nữa. Nhưng cô ả trời sinh hễ đến trước mặt đàn ông là thùy mị dịu dàng, cũng không tiện tranh cãi với Nghê Gia. Nếu giờ ở đây không có đàn ông, ả chắc chắn sẽ mỉa mai lại, thậm chí còn xông lên tát cho Nghê Gia một cái. Hôm nay, ả càng muốn mua được chiếc váy này, xem Nghê Gia làm gì được ả? Chửi như tát nước, ra tay đánh ả? Thế lại càng để Việt Trạch thấy được con ranh Nghê Gia này vô giáo dục đến đâu. Nhân viên bán hàng bên cạnh sợ dựng tóc gáy, căng thẳng nói khe khẽ: “Chiếc váy này là hàng thiết kế cao cấp, cửa hàng chúng tôi chỉ có một chiếc này thôi”. Mạc Doãn Nhi sượng trân cả mặt. Nhưng Việt Trạch lại thản nhiên đặt câu hỏi: “Còn những cửa hàng khác thì sao?”. Nghê Gia sửng sốt, người đàn ông tư duy bất thường này định làm gì? Mạc Doãn Nhi vừa mới ăn mối nhục to tướng liền sung sướng phát điên trong lòng, thì ra sự lạnh lùng của Việt Trạch chỉ là giả tạo thôi sao, thực ra anh ta rất lãng mạn? Hoặc, Nghê Gia gây khó dễ cho ả, khơi dậy tâm lý muốn bảo vệ của anh ta, đúng là được lợi từ tai họa mà! Nhân viên bán hàng trả lời: “Hẳn là có, khoảng năm, sau chiếc gì đó”. Việt Trạch gật đầu, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Tốt lắm, cô đi kiểm tra xem, đưa tất cả kiểu lễ phục dạ hội này trong hệ thống cửa hàng đến đây, tôi mua hết”. Nhân viên bán hàng kinh ngạc, nhưng cười tươi ngay tắp lự: “Vâng, chúng tôi sẽ đưa cả lại đây cho ngài, không biết ngài cần gấp hay là…?”. Sắc mặt Nghê Gia trắng bệch, lặng lẽ nhìn chăm chú chiếc nơ bướm màu trắng trên hộp. Cô vẫn cần Việt Trạch giúp đỡ, nên giờ phút này cô không thể thách thức anh. “Không cần, hôm nào tôi sẽ cho người đến lấy.” Việt Trạch bình thản nói xong, nhìn sang Nghê Gia, “Xong chưa?”. Nghê Gia không hiểu, anh muốn làm gì? Nhưng cô cũng không tiện hỏi chuyện của người ta, đành gật đầu. Mạc Doãn Nhi vốn tưởng Việt Trạch định mua đồ cho ả, nào ngờ lại không đầu không đũa gì thế này. Ả thấy hơi thất vọng, song nghĩ lại, có lẽ Việt Trạch đang chờ ả mở lời mà thôi. Ả thấy Việt Trạch đã quẹt thẻ ký tên, bèn lại gần cất giọng nhão nhoét làm nũng: “Anh Việt Trạch, em rất thích chiếc váy này, anh đã mua nhiều như thế, liệu có thể để lại cho em một chiếc không? Em sẽ mua với giá gốc mà!”. Sóng mắt ả long lanh, nghĩ thầm, bất kể người đàn ông nào, đến giờ phút này cũng sẽ nói, “Nhiều thế cơ mà, tặng em một chiếc đấy!”. Nhưng Việt Trạch rèn rẹt kí tên, trả bút cho nhân viên bán hàng xong lại chẳng ngó tới Mạc Doãn Nhi, nói: “Không được”. Mạc Doãn Nhi bất ngờ vì bị từ chối, gần như không thể tin nổi: “Vì sao?”. Việt Trạch hờ hững nhìn ả: “Đã là quà tặng cho cô Nghê Gia thì người khác sao có thể có được nữa? Nếu không, món quà này chẳng có chút lòng thành nào”. Anh sực nhớ lúc Nghê Gia mặc chiếc váy này bước ra khỏi phòng thử đồ, đẹp đến hớp hồn. Nhưng rực rỡ hơn cả chính là nét cười vui vẻ sung sướng trên mặt cô, giống như đứa bé có được món đồ chơi mình thích nhất, nụ cười rất thuần khiết rất giản dị. Anh không nỡ làm niềm vui này tan biến. Nghê Gia kinh ngạc há hốc miệng, hoàn toàn không ngờ Việt Trạch lại quan tâm và tỉ mỉ đến thế, chỉ một chi tiết nhỏ vậy thôi mà anh cũng nghĩ đến rồi. Đúng thế, nếu Mạc Doãn Nhi cũng có chiếc váy này, tâm trạng kích động hân hoan như tìm thấy báu vật lúc cô nhìn thấy nó sẽ giảm đi rất nhiều. Trái lại, giờ biết Mạc Doãn Nhi thích chiếc váy này như thế mà không thể mua được, chiếc váy này lập tức biến thành báu vật vô giá có một không hai. Cuối cùng cô cũng có được thứ Mạc Doãn Nhi muốn mà không thể chiếm được. Cô biết nghĩ như vậy rất dung tục rất gian ác, nhưng, cô cứ vui đấy, có làm sao đâu. Cô không những vui vẻ mà còn muốn thể hiện niềm vui ra ngoài. Cô cười tươi như hoa đi tới, kéo tay Việt Trạch, cười ngọt: “Anh Việt Trạch, anh tốt thật đấy!”. Việt Trạch mặt đơ như khúc gỗ, mặc cho cô níu lấy, đưa cô ra ngoài. Nghê Gia đi được vài bước bèn kiêu ngạo ngoái đầu lại, phấn chấn khác thường cười với Mạc Doãn Nhi, còn khiêu khích nhướng mày, Mạc Doãn Nhi thì tức đến nỗi mặt co rút. Vì sao Nghê Gia đã tha hóa như thế rồi mà còn có thể dễ dàng hạ nhục ả đến vậy? Mạc Doãn Nhi suýt cắn nát môi, rút di động ra chụp bóng lưng bỏ đi của Nghê Gia và Việt Trạch, gửi đi. Lúc Nghê Gia đi ra cửa, thấy Nghê Lạc liếc mình một cái, vờ như không phát hiện ra, nhưng đi được vài bước, cô vẫn quay đầu lại, gọi cậu một tiếng: “Nghê Lạc!”. Nghê Lạc như đang chờ cô gọi mình, ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh, song biểu cảm thì cứng nhắc: “Gì?”. Nghê Gia cười, bĩu môi: “Nhớ mua quà cho chị đấy, chị rất mong”. Mặt Nghê Lạc đỏ ửng lên, gật gật đầu, trong lòng đã khấp khởi phần nào, cậu có nên nói cho cô biết, thực ra cậu đã chuẩn bị tươm tất rồi không? Nhưng đột nhiên cậu nhớ ra, lúc cậu mua quà cho Nghê Gia, Mạc Doãn Nhi rất không vui. Nghê Gia mỉm cười, đi trước. Mãi đến khi đi xa rồi, Nghê Gia mới bỏ tay khỏi cánh tay Việt Trạch, cô cũng đã khôi phục lại dáng vẻ chừng mực lạnh nhạt bình thường, nho nhã lễ phép nói: “Vừa rồi cảm ơn anh”. Thấy anh hình như không hiểu lắm, lại nói thêm câu nữa: “Anh tốn kém rồi”. Việt Trạch không biến sắc, thản nhiên nói: “Thói quen thôi”. Nghê Gia cũng không để tâm chuyện này lâu, nếu đây là thói quen tặng quà của anh, vậy thì cô cứ quen thói thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]