Nghê Lạc mặt mũi sầm sì, chị là mẹ tôi là con, dẫu bản năng làm mẹ có dâng trào cũng chẳng ai ra vẻ như chị đâu. Dẫu phụ nữ trên cả thế giới này dâng trào bản năng làm mẹ đi chăng nữa cũng chẳng đến lượt bà chị vừa tuyệt tình vừa nham hiểm như chị đâu! Nghê Lạc chờ cô cười xong mới quạu cọ trừng mắt với cô: “Chị đến chỉ để nói với tôi thế thôi hả, thấy tôi đáng thương quá hả?”. Nghê Gia lắc đầu, ngó cái hàng rào: “Không cao lắm, trèo qua chắc cũng dễ nhỉ?”. “Thật ra tôi có thể trèo qua rất nhẹ nhàng.” Nghê Lạc nói xong đầy hào hùng bèn đổi ngay sang giọng bất đắc dĩ, “Nhưng mà không được, làm trái với quy định phải ngồi xổm mà đi như vịt ấy.” Nghê Gia xấu tính phì cười, không nén nổi tò mò: “Đi như vịt á, em đi thử cho chị xem nào.” “Tôi chưa bị phạt đi như vịt bao giờ!” Nghê Lạc nổi cáu. Nghê Gia nhún vai: “Chị không tin! Chắc chắn em phải đi cả trăm lần rồi”. “Phải đi như vịt trước mặt cả trường, tôi sẽ làm chuyện mất mặt như thế chắc?” Nghê Lạc tức tối giậm chân bình bịch. Làm sao cậu lại đi làm cái chuyện xấu mặt thế được, cậu sắp bị vẻ chị-không-tin của cô làm tức chết rồi. “Còn nữa, tất cả là do chị hại tôi. Chị mà cũng biết đến thăm tôi cơ đấy, hại tôi thảm thương thế này không sợ gặp báo ứng à?” Nghê Gia lặng lẽ ngắm cậu một giây qua hàng rào trắng, nghiêng nghiêng người, giơ cánh tay rướm máu lên cho cậu xem: “Này, gặp báo ứng rồi đấy.” Nghê Lạc thấy vết tụ máu vừa đỏ vừa sưng, cơn giận ban nãy tan thành mây khói chỉ trong tích tắc, còn biến thành kinh sợ: “Chị bị đánh? Đứa nào?”. Cậu lay mạnh hàng rào, “Ai đánh chị?”. Cậu không tin nổi, chẳng trách một tiếng trước, cánh tay trái của cậu không hiểu sao cứ đau nhức, ở chính chỗ Nghê Gia bị thương, hóa ra đây chính là thần giao cách cảm giữa một cặp sinh đôi sao? Trong lòng Nghê Lạc chợt dâng lên một cảm giác kì lạ ngổn ngang trăm mối, không thể nói rõ. Nghê Gia chợt thấy ấm lòng, nhưng ngoài mặt chẳng đếm xỉa gì, lườm cậu một cái: “Sao, muốn trả thù cho chị hả?” Nghê Lạc “hứ” một tiếng theo phản xạ, trên mặt lộ vẻ xấu hổ không muốn thừa nhận. Giờ cậu mới phát hiện lúc nãy cậu phản ứng căng thẳng quá. Rõ ràng là hai người họ còn đang ở hai đầu chiến tuyến. Hừ, nham hiểm thật, vờ đáng thương để người ta thông cảm nữa chứ, đây không mắc lừa đâu nhé! Nghê Lạc mặt lạnh như tiền, phun ra một câu: “Tôi muốn bái người đó làm sư phụ”. Nghê Gia thật muốn đạp đổ cả thằng ranh này lẫn cái hàng rào, rồi giẫm cho cả đôi xẹp lép. Nghê Lạc thấy cô có vẻ bị chọc tức, càng đắc ý hơn, cười đến run cả người: “Nghê Gia, nhìn là biết vết thương đã hết đau từ lâu, thế mà còn chạy đến trước mặt tôi giả vờ đáng thương, chị có biết xấu hổ không hả?”. Nghê Gia suýt chút nữa bóp nát nắm tay, mỗi lần chú mày muốn đối đầu với chị là đầu óc nhanh nhạy hẳn lên. “Chị vốn định đến đón cậu về!” Nghê Gia cười, “Nhưng một khi đã vậy, cậu cứ quét dọn tiếp đi nhé, chị đi đây”. “Đừng mà!” Nghê Lạc thò cánh tay dài qua song sắt, mau lẹ túm lấy cô, làm mặt tủi thân, “Em rút lại lời vừa nói, chị dẫn em về đi. Em nhớ bà với mẹ chết đi được”. Thấy Nghê Gia có vẻ chưa hài lòng, còn nịnh nọt bỏ nhỏ thêm câu nữa, “Cả chị nữa. Nhất là chị, em nhớ chị muốn chết luôn! Hôm nào cũng nghĩ về chị luôn ấy”. Hôm nào cũng nghĩ xem phải bóp chết chị kiểu gì… Kể cũng là một loại nhớ thương sâu sắc… Nghê Gia giờ mới cười ha ha: “Được rồi. Dọn đồ đi, đưa em về nhà”. Nghê Lạc sung sướng khoác túi theo Nghê Gia lên xe, vẻ mặt hân hoan như trẻ đi mẫu giáo khóc lóc cả ngày cuối cùng cũng đợi được đến lúc mẹ đón về. Nghê Gia nhịn cười, không dám biểu hiện ra mặt. Mãi khi xe xuống núi rồi, Nghê Lạc mới thở phào một hơi. Cách xa căn cứ rồi, Nghê Lạc lập tức trở mặt, nhấc chân, gào lên với Nghê Gia: “Tôi cho chị hay, chị hại tôi bị giam ở đây suốt một tuần như ở tù, món nợ này, chắc chắn tôi sẽ…”. Câu kế tiếp của cậu bị một câu nói nhẹ nhàng mây gió của Nghê Gia bóp chết. Nghê Gia chống má, nhìn ra cửa sổ, nỉ non: “Chị đã xin cưỡng chế chấp hành rồi”. Nghê Lạc vừa rồi còn diễu võ dương oai chỉ trong chớp mắt đã thất kinh, hết hóa đá rồi hoảng loạn, hết hoảng loạn rồi hóa đá. Cậu không dám tin mà nhìn chằm chằm nửa bên mặt đang tắm trong gió đêm của Nghê Gia. “Chị… chị… chị nói cưỡng chế chấp hành gì cơ? Nghĩa là, nếu tôi không về căn cứ Nam Sơn, thì sẽ, sẽ bị trói như trói bọn tâm thần rồi lôi về ấy hả?” Nghê Gia quay đầu lại, cảm thấy cần phải giải thích rõ lời vừa nói: “Không phải là trói như trói tâm thần, mà là có vài người áp tải, giống như cảnh sát bắt trộm ấy…” Nghê Lạc bùng nổ: “Mấu chốt bây giờ không phải là cách cưỡng chế chị hiểu chưa?”. Nghê Lạc vừa tức vừa ức, càng ai oán hơn. Cậu không muốn về lại cái nơi quỷ tha ma bắt đó đâu, “Sao chị có thể đày đọa tôi như thế?”. Nghê Gia không chút mềm lòng, bất đắc dĩ thở dài như thể mình mới là người bị hại: “Làm thế nào được, em không chịu học hành tử tế, suốt ngày trốn học, chị lại không quản nổi em. Chị chỉ có thể nhờ cậy người tài cao hơn chị quản lý em thôi”. Chị không tài cao? Chị còn giả bộ người bị hại yếu thế gì nữa hả? Khuôn mặt tuấn tú của Nghê Lạc run rẩy đến rúm ró, cố lắm mới không nghiến răng kèn kẹt. Cậu thấy mạch máu mình sắp nổ tung vì tức rồi, thế nhưng, lửa giận trong lòng cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu nhận thua đầy hờn tủi: “Nếu tôi chịu khó học hành, không trốn học nữa, có phải sẽ không cần về cái chỗ khỉ ho cò gáy đấy nữa không?” Nghê Gia nom có vẻ khó xử: “Nhưng chị đã nộp học phí một năm cho em rồi, không rút lại được nữa, chẳng phải là lãng phí tiền của chị à?”. “Tôi nợ chị được chưa?” Nghê Lạc vừa nghe thấy từ “một năm”, cả người đã rúm lại suýt ngất, độc địa nhất là dạ đàn bà mà! “Cho em nợ cũng được, nhưng chị không tin em lắm.” Nghê Gia quét từ đầu đến chân Nghê Lạc bằng ánh mắt nghi ngờ, cậu bèn lập tức giơ tay thề. Nghê Gia bấy giờ mới nhẹ giọng, “Trừ không trốn học ra, còn phải chăm chú nghe giảng, nhất là những nội dung chuyên ngành có liên quan đến nghiệp vụ quản trị”. Nghê Lạc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. “Còn nữa, đi học không được nghịch di động, chị sẽ tìm người kiểm tra hóa đơn điện thoại của em. Cũng không được đọc truyện tranh, không được ngơ ngẩn mất tập trung, chị sẽ tìm người kiểm tra bất thình lình. Phải chép bài, chị sẽ kiểm tra hằng ngày theo thời khóa biểu. Em chỉ cần vi phạm bất cứ một điều nào thôi, thì ngay đêm hôm đó sẽ được tống tiễn.” Nghê Lạc hoa mắt, đây là hình thức quản lý phi nhân đạo gì thế? Không cho nghịch điện thoại không cho đọc sách truyện vớ vẩn đã quá đáng lắm rồi, giờ còn cấm cả ngơ ngẩn nữa? Cả cái vụ chép bài kia nữa, không phải đó là chuyện chỉ có học sinh thập niên tám mươi mới làm sao? Cả đời cậu còn chưa chép bài bao giờ! Nghê Gia nhìn biểu cảm hóa đá vì khiếp sợ của cậu, nhún vai: “Xem ra, em vẫn thấy quét sân vui hơn nhỉ”. “Tôi đồng ý.” Nghê Lạc cắn răng, phẫn uất ngoảnh đầu sang chỗ khác. Không phải chỉ vài tiết học thôi sao? Chăm chỉ chép bài một chút cũng không chết ai! Dù sao đại học cũng chẳng lấy đâu ra lắm bài, dù gì vẫn có thời gian ăn chơi nhảy múa, kiểu gì cũng vẫn tốt hơn ở Nam Sơn cứ tan học là phải chạy bộ với đứng nghiêm. Nghê Lạc nén tức, rầm rầm mở điện thoại, âm thanh thông báo bật liên tục đến mức không thể đếm nổi. Nghê Gia nghe thế, cười: “Công việc bận rộn quá nhỉ”. Nghê Lạc thở phì phò, không thèm để ý đến cô. Nghê Gia nói tiếp: “Chị đoán, số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nhiều nhất là của Trương Hinh đúng không? Nghê Lạc, đừng quên giao kèo của hai ta, nếu như em không muốn cả đời đều mềm nhũn oặt ẹo”. Nghê Lạc chỉ muốn ánh mắt mình biến thành dao để khoét béng một miếng thịt của cô. Cậu ném điện thoại đi cạch một cái: “Khỏi cần chị nhắc, tốt nhất chị cũng thật thà một chút, đừng giở trò”. Nghê Gia liếc mắt, ý là vừa không tin vừa không đáng. Nghê Lạc bị cô chọc giận sôi máu, dỗi dằn đưa di động cho cô: “Đây, phiền chị xóa hết cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc giúp! Tôi không đọc một tin, cũng không trả lời một cuộc nào”. Nghê Gia cầm lấy thật, không khách khí xóa hết nhật kí điện thoại, chăm chú nhìn màn hình lấp loáng, thầm cười khẩy, cô ả Trương Hinh này vừa ý Nghê Lạc thật rồi. Cái câu “mấy ngày không gặp, con tim trống rỗng, cơ thể cũng trống rỗng, hãy đến lấp đầy chỗ trống ‘trong’ em đi” này, nhìn thôi đã thấy run bắn ruột gan lên rồi. Dù sao thì Nghê Lạc cũng là thiếu niên tâm tính non nớt, loại tình nhân máy bay bà già vừa dịu dàng săn sóc vừa lãng mạn lẳng lơ lại còn thành tinh trong giới giải trí như Trương Hinh, thiếu nam khó mà chống cự nổi lắm. Đôi ba câu ve vãn, dăm động tác gọi mời, đã đủ khiến người ta chết mê chết mệt đến choáng váng thần hồn rồi. Đáng ghét thật! Cô không thể nào suốt ngày coi chừng điện thoại của Nghê Lạc được, hơn nữa người cần liên lạc rất nhiều, không thể đổi số dễ dàng. Nghê Gia xóa hết nhật kí điện thoại, chồng chất băn khoăn trả lại điện thoại cho Nghê Lạc. Nghê Lạc tức giận giật lấy di động, không ngờ lại kéo theo cả cánh tay trái của Nghê Gia. Miệng vết thương bị kéo rách, Nghê Gia đau đến nỗi hít sâu một hơi. Nghê Lạc một lần nữa nhìn vào vết thương rơm rớm máu, vừa sưng vừa đỏ rách vào tận thịt kia, vội nói với tài xế: “Đến phía trước rẽ trái, đi bệnh viện đã”. Phản ứng đầu tiên của Nghê Gia là: “Em đừng có nhân cơ hội lặn mất, kể cả có phải đến cục công an dùng vệ tinh định vị, chị cũng phải tìm được em”. Nghê Lạc trợn mắt lườm cô: “Tôi vào viện với chị, sau đó về nhà với chị, được chưa?”. Môi Nghê Gia tái nhợt đi, bặm miệng: “Thế còn tạm được”. --- ------ ---------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]