Editor: Lemonade
Ung Dập cảm thấy mình như thằng tra nam. Cậu nhìn về phía Ngô Hoàng, hy vọng với tư cách anh trai của bạn nhỏ đang tan nát cõi lòng thì anh ta có thể đứng ra giảng hòa.
Ngô Hoàng dựa vào con xe đạp bị hỏng, cong môi, dù bận nhưng vẫn ung dung xem cuộc vui.
Ung Dập bị ánh mắt hả hê của Ngô Hoàng đâm chọt, hừ nhẹ rồi quay đầu, không giúp thì thôi.
Cậu đi đến bên cạnh Vạn Vạn Tuế, do dự một hồi sau đó kéo quần ngồi xổm xuống kế bên Vạn Vạn Tuế. Cậu nhặt cái cây gỗ lên vẽ vẽ vòng tròn:
"Anh...Không phải người tốt lành gì hết, người mà bị anh ghét bình thường đáng yêu dữ lắm."
Như vừa nghĩ tới chuyện gì, hàng mi dài của Ung Dập cụp xuống một tí.
"Bị đứa khốn nạn ghét, là đứa khốn nạn có vấn đề, không phải là do em đâu. Cho nên, em không được buồn, không có đáng buồn gì hết."
Cậu càng nói càng nhanh, giọng điệu cũng càng ngày càng gấp.
Loạt xoạt đứng lên, cảm giác được Ngô Hoàng đang nhìn thẳng thì lỗ tai cậu như bị thiêu cháy vậy. Trong lòng Ung Dập bực bội, đùa bỡn rồi tiện tay ném cây gỗ cầm trong tay đi.
Cây gỗ đó trùng hợp rơi vào điện thoại đặt trên cái đầu nhỏ của Vạn Vạn Tuế, phát ra một tiếng giòn tan. Vạn Vạn Tuế chụp lấy rồi tự ôm đầu của mình, âm thanh kêu đau nho nhỏ vang lên: "A!"
Ung Dập bị dọa nên ngồi xổm xuống ngay, cậu nhìn bộ dạng dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-chua-he-ba-tuoi-ruoi/2604866/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.