Chương trước
Chương sau
Editor: Lemonade

Sau khi đợi các bạn nhỏ ngồi xuống với bạn cộng tác tác của mình, cô giáo nói cho các bạn biết yêu cầu của tác phẩm, hy vọng các bạn nhỏ có thể kết hợp yếu tố của bản thân mình và bạn cộng tác tác. Ví dụ như ánh mắt của bạn nhỏ Điềm Điềm rất mềm mại đáng yêu, cô bé có thể dùng hình tượng con thỏ để đại diện cho mình.

Yếu tố đại diện cho mình và bạn cộng tác sẽ kết hợp lại để tạo thành chủ đề chính của tác phẩm. Ví dụ như Điềm Điềm dùng thỏ con để đại diện cho mình, nhưng cũng có thể dùng hình tượng con vật khác để đại diện cho bạn cộng tác Phó Tinh Thần của cô bé. Toàn bộ tác phẩm ấy sẽ lấy động vật hoang dã làm chủ đề chính.

Cô giáo kiên nhẫn dùng ngôn ngữ đơn giản diễn giải từng vấn đề cho các bạn nhỏ, sau đó cô dùng âm thanh dịu dàng hỏi các nhóc: "Các bạn nhỏ đã nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ rồi ạ!" Các bạn nhỏ kéo dài âm thanh nghiêm túc trả lời. Khi các bạn nhỏ khác mở miệng đáp lời thì Vạn Vạn Tuế lại nghiêm gương mặt nhỏ lại, giơ bàn tay nhỏ bé lên, dựng lên biểu tượng tay OK đầy đủ tính khái quát, cái này thay thế cho lời hồi đáp với cô giáo là bé đã rõ ràng.

Cô giáo cố gắng duy trì vẻ tươi cười: Bạn nhỏ Vạn Vạn Tuế rất có cá tính trước sau như một.

Ung Ân không trả lời cũng không dùng tay ra hiệu, cậu thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn cô giáo.

Điều này làm cho cô giáo có hơi bận tâm về cậu, nhưng cô không biết là khi các bạn nhỏ khác vẫn còn ở bên dưới, nếu chú ý đến Ung Ân quá nhiều sẽ khiến các bạn nhỏ của mình ước ao.

Có đôi khi các bạn nhỏ còn nhạy cảm hơn so với người lớn, lòng tự trọng lại càng lớn hơn.

Thứ mà kiểu bạn nhỏ này thiếu hẳn không phải là sự quan tâm, bạn càng đặc biệt quan tâm cậu ngược lại sẽ khiến cậu càng buồn hơn.

Cô giáo cố gắng kiềm chế bản thân muốn trực tiếp lướt qua bạn nhỏ phía trước để đến hướng dẫn Ung Ân xếp gỗ. Cô lặng lẽ nhìn qua Vạn Vạn Tuế, bạn nhỏ Vạn Vạn Tuế rất có cá tính nhưng ở chung với các nhóc khác cũng rất tốt.

Các bạn nhỏ trong lớp này ở nhà đều là cục cưng bảo bối được gia đình cực kỳ cưng chiều sủng ái, sắp xếp vào cùng một chỗ khó tránh khỏi việc tôi không nhường cậu, cậu cũng không muốn nhân nhượng tôi rồi lại giận dỗi các thứ. Nhưng Vạn Vạn Tuế chưa từng ầm ĩ mâu thuẫn với ai cả.

Tất cả mọi người đều rất thích cô bé.

Cô giáo hy vọng có thể dùng lực tương tác mà chỉ mình cô bé mới có cảm hóa bạn nhỏ Ung Ân.

Để cho cậu và các bạn nhỏ khác nhanh chóng hòa nhập với nhau.

Khi cô giáo đang cực kỳ tán dương Vạn Vạn Tuế, thì người được tán dương cầm lấy khối lego chủ động mời Ung Ân: "Xếp chung nha?"

Không. Bạn nhỏ Ung Ân rũ mi dài, xoay xe lăn một góc mười độ, cậu không muốn chơi chung với bạn nhỏ nói cậu béo.



Làm ơn tiếp tục mời bạn đi! Cô giáo quăng cho Vạn Vạn Tuế ánh mắt kỳ vọng. Cô tin tưởng Vạn Vạn Tuế sẽ nhất định không vì một lần bị từ chối mà bỏ qua bạn nhỏ của mình!

OK. Vạn Vạn Tuế lạnh lùng dựng tay lên. Sảng khoái từ bỏ, quay đầu lại tự mình chơi lego.

Cô giáo chảy xuống hai hàng nước mắt: Cô nhìn lầm con rồi.

Ung Ân cũng cảm thấy không thoải mái. Cậu đã gặp qua hai loại người: Một loại là chán ghét cậu, cơ bản sẽ không mời cậu; loại còn hoặc là ôm suy nghĩ đồng cảm với cậu hoặc là ôm ý nghĩ đùa cợt cậu. Sau khi cậu từ chối sẽ tiếp tục khuyên cậu thay đổi suy nghĩ của mình.

Chưa từng có ai chỉ hỏi cậu một lần coi như xong.

Bạn nhỏ Ung Ân lặng lẽ xoay xe lăn đã sớm chuyển qua góc mười độ trở về, tuy nhiên trên mặt lại là biểu cảm "Tôi không quan tâm cậu tí nào đâu". Đôi mắt tựa hổ phách lén lúc, gắng sức nhìn về phía Vạn Vạn Tuế bên kia. Nhìn thấy cô chơi rất vui thì trái tim Ung Ân đau như bị kim đâm vậy.

[Xem đi xem đi. Thế giới này lạnh lùng vậy đấy. Ngay cả bạn nhỏ giống như Ung Ân cũng có thèm quan tâm con đâu. Mấy đứa đó chỉ biết ghét bỏ Ung Ân là thứ vô dụng vướng víu thôi.] Hệ thống độc ác lại thừa cơ online, [Nghe nói con bé còn cười cợt Ung Ân mập mạp à? Á à, cái đứa nhóc độc ác này. Ung Ân có muốn học thủ đoạn tàn nhẫn nhất với chú Hệ thống, để cho con bé không dám bất kính với Ung Ân nữa không?]

Hệ thống tràn ngập chờ mong, nhưng Ung Ân lại im lặng rất lâu rồi mới hỏi ở trong lòng: "Cho nên chú cũng thấy bạn ấy nói rất đúng, con thật sự rất béo, đúng không?"

Hệ thống độc ác:?

Cái này là trọng điểm sao?

"Nếu như chú cảm thấy bạn ấy nói sai thì đã phản bác lời của bạn ấy rồi." Ung Ân cúi đầu xuống, nhéo nhéo bụng nhỏ của mình, cậu bi thương tuyên bố, trước mắt thì lịch trình của cậu quan trọng hơn là học tập với Hệ thống, "Con muốn giảm cân."

Hệ thống độc ác:??

Cái hướng đi gì vậy trời?

Nhân vật phản diện hung ác nham hiểm nó ràng buộc tại sao đột nhiên muốn giảm cân vậy?

[Nghe chú Hệ thống đi con, con không mập...]

"Con biết là chú đang an ủi con."

[Không phải, con thật sự không...]

"Đợi con gầy thì mình gặp lại."



Ung Ân đóng lại âm thanh của Hệ thống. Cậu âm thầm tự hỏi bước giảm cân đầu tiên nên bắt đầu như thế nào.

Không hổ là lớp Cua Nhỏ, chỉ là xếp gỗ thôi mà các bạn nhỏ cũng tạo ra cảm giác của thế giới tác phẩm nghệ thuật.

Cô giáo đi đến bên bạn nhỏ Điềm Điềm và Phó Tinh Thần ở phía trước. Bạn nhỏ Điềm Điềm có hơi mất hứng nên bĩu môi nhỏ đứng ở một bên, còn bạn nhỏ Phó Tinh Thần thì vẻ mặt nghiêm túc xếp các khối gỗ cuối cùng lại với nhau.

"Đây là cái gì vậy?" Đôi mắt cô giáo lóe sáng lấp lánh.

"Bắc Đại ạ." Bạn nhỏ Phó Tinh Thần lời ít ý nhiều trả lời.

"Vậy bạn nhỏ Phó Tinh Thần ở đâu ta?" Trong lòng cô giáo cảm thán năng lực thực hành của lớp bạn học nhỏ này. Dùng lego xếp gỗ mà lại có thể làm thành Bắc Đại hấp dẫn hoàn mỹ, thật ghê gớm.

Phó Tinh Thần chỉ em bé đang cầm máy tính trong sân trường Bắc Đại.

Cô giáo gật đầu: "Đây là trường đại học mà bạn nhỏ Phó Tinh Thần muốn thi đỗ đúng không? Lợi hại ghê!" Cô quay đầu lại nhìn bạn nhỏ Điềm Điềm đang tức giận, hơi dở khóc dở cười, "Vậy bạn ở Điềm Điềm ở đâu vậy?"

Bạn nhỏ Phó Tinh Thần chỉ một bé gái khác.

"À!" Cô giáo giật mình, "Điềm Điềm cũng thi đậu Bắc Đại à, giỏi quá ta!"

Bạn nhỏ Phó Tinh Thần lắc đầu, cậu lấy ra một lá cờ, như là một hướng dẫn viên du lịch đặt xuống bé gái Điềm Điềm đằng trước: "Bạn ấy là du khách."

Bạn nhỏ Điềm Điềm rốt cuộc nhịn không được nữa nên uất ức khóc nấc lên.

Cô bé vốn không muốn làm Bắc Đại gì hết.

Cô bé chỉ muốn làm nhà cho cún mà thôi. Cô bé có một chú Samoyed vui vẻ đáng yêu, còn Phó Tinh Thần thì lại có chú Bull Pháp hơi hung dữ.

Dù Phó Tinh Thần không đồng ý thì thôi đi, đằng này còn nói chắc chắn cô bé không thi đỗ Bắc Đại nữa.

Tuy nhiên cô cảm thấy thi không đỗ thì thôi, dù sao cô cũng có biết Bắc Đại là cái gì đâu, cho dù đi Nam Tiểu* cô cũng không có ý kiến nữa.

(*): Bắc>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.