Vì sao họ lại để một mình cô lại cho quản gia?
Họ có biết cô bé nhớ họ bao nhiêu không? Bọn họ chắc chắn không biết!
Chắc chắn… Hạ Vị Mãn bỗng ngẩng đầu, nhìn cánh tay đang nắm bút vẽ của mình vẽ gì đó trên tổ gỗ, nước mắt cô bé dừng chảy, cơ thể nhỏ bé cứng đơ, cô muốn ngất, nhưng làm thế nào cũng không ngất được, đành phải gom dũng khí nhìn qua bên cạnh.
Cô bé nhìn thấy ba mẹ vừa rồi cô còn đang nói bậy bạ trong lòng lại đang một trái một phải ngồi bên cạnh cô.
A!! Hạ Vị Mãn muốn hét chói tai nhưng hét không được, run rẩy mà nâng tay ấn lên nhân trung của mình, khiến mình khỏe hơn cũng tỉnh táo hơn một chút, cô bé nhớ ba mẹ mình, nhưng lại thình lình thấy được, cô cũng sợ hãi ––––– ai biết, “ba mẹ” này của cô là thật hay giả, cô bé từng nghe quản gia kể chuyện ma rồi, có con ma rất gian xảo âm hiểm, sẽ giả dạng thành dáng vẻ của người thân để lừa trẻ con, sau đó ăn trẻ con luôn.
Ngay vào lúc đại tiểu thư Hạ Vị Mãn suy nghĩ nên làm thế nào để ổn định hai con ma đáng nghi này, khiến chúng đừng ăn mình, hai con ma đánh đến –––– hai con ma này một người bắt lấy tay của Hạ Vị Mãn, đầu tiên ma nữ vẽ một bức tranh nhỏ Hạ Vị Mãn ôm chân mình, nhưng đã bị sự nghi ngờ của ma nam, ma nam lắc đầu, ở bên cạnh vẽ lại một bức tranh nhỏ Hạ Vị Mãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-chua-he-ba-tuoi-ruoi/2604731/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.