“Giáo sư Vương.” 
Vương Cẩm Trình quay đầu lại, nhìn thấy sinh viên nôn nôn nóng nóng chạy về phía mình. 
Gã cười cười, nói: “Chậm một chút, hôm nay rất nóng.” 
Sinh viên kia ngượng ngùng cười: “Giáo sư Vương, việc kia…” 
Vương Cẩm Trình lập tức hiểu ý cậu ta, nói: “Nói đi, cần nâng thêm mấy phần.” 
Sinh viên kia gãi gãi đầu, đáp: “Đạt tiêu chuẩn là được ạ…” 
“Để lại tên và số hiệu môn học của cậu cho tôi.” 
Sinh viên kia cảm động đến rơi nước mắt: “Giáo sư Vương thầy thực là quá tốt.” 
Vương Cẩm Trình cười híp mắt nói: “Vậy à, năm nay người tốt giống như tôi cũng không nhiều lắm, có điều thời gian nghỉ hè cậu đến phòng thí nghiệm làm hai tuần đi.” 
“Dạ?” Sinh viên sửng sốt. 
Vương Cẩm Trình nhìn sinh viên kia “yêu thương” nói: “Trời cũng chẳng rơi bánh nóng miễn phí, sinh viên các cậu sống hơn hai mươi năm, sao lại không rõ đây?” 
Nam sinh kia thực ủy khuất. Không phải sinh viên không rõ, chính là thầy giáo rất biến thái mà. 
Vương Cẩm Trình đuổi sinh viên kia đi rồi, trở về văn phòng ngồi xuống, cầm lấy điện thoại nhấn số. 
“A lô.” 
Gã nghe thấy giọng nói trong điện thoại, khóe miệng nâng lên, nói: “Này, thân yêu.” 
“… Cậu có biết hiện tại ở Mĩ là mấy giờ không?” Dương Giản ở đầu bên kia điện thoại trả lời. 
Vương Cẩm Trình cười: “Tôi biết cậu không ngủ, hơn nữa ở văn phòng gọi điện thoại chẳng phải không mất tiền sao?” 
Dương Giản trầm mặc: “Cậu đúng là không sửa được thói hư tật xấu của mình.” 
Vương Cẩm Trình cười to: “Đời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-bat-hoan/3577/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.