Lễ Giáng Sinh tràn ngập, trong trường học đã dần dần bắt đầu có loại không khí lãng mạn. 
Đây là tuổi thanh xuân đó. 
Vương Cẩm Trình bưng ly trà còn bốc hơi nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cười ngốc nghếch. 
“Thầy Vương, mọi người nói mùa xuân mới là mùa phát tình, làm sao thầy lại không giống các loài động vật khác đây?” 
Vương Cẩm Trình không để ý. 
“Thầy Vương?” 
Vương Cẩm Trình vẫn là không để ý. 
“Không thể nào, thầy Vương!” 
Vương Cẩm Trình đột nhiên đứng dậy, khiến những người khác hoảng sợ. Gã buông chén, vừa cười vừa đi ra ngoài. 
“… Đại khái là bị cái gì kích thích đi.” 
Vương Cẩm Trình cười, trong lòng phỏng đoán, giáng sinh đã tới rồi, người nhà cũng muốn trở về. 
Nhà gã ở lúc dọn vào đã quét tước qua, cũng không cần mất công lần nữa. 
Mặc dù cha mẹ cùng anh trai đều ở Mĩ, nhưng hàng năm họ vẫn sẽ về thăm người thân. Những năm qua Vương Cẩm Trình đều gọi người quen đến quét dọn phòng ở, trái lại năm nay không cần. 
Sau khi từ chỗ Dương Giản rời khỏi, vốn định lại ở trong ký túc xá của trường. Nhưng chỗ người quản lý nói, phải xin từ kì trước, học kỳ sau mới có thể đến ở, vì thế Vương Cẩm Trình đành về ở nơi này. 
Một năm không gặp lại người thân, lập tức có thể gặp được, Vương Cẩm Trình bất giác tươi vui hẳn lên, nhưng anh trai có thêm đứa nhỏ, không biết năm nay có phải vẫn bị ném như vậy. 
Thời điểm đó đại khái có thể rất náo nhiệt, không vắng vẻ như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-bat-hoan/3573/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.