"Tôi thì có gì mà không ổn? Đang yên đang lành tự dưng cô hỏi chuyện gì kỳ lạ thế?"
Dịch Khải Văn vừa lau tóc ướt, chân mày anh nhíu chặt, khó hiểu nhìn chằm chằm Bạch Tuệ Nghi. Trên mặt người đàn ông viết rõ hai chữ hoang mang. Bộ từ nãy đến giờ Dịch Khải Văn có chỗ nào chưa ổn hay gì? Hỏi câu lạ hoắc.
Cô nàng khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt lên tiếng: "Thì vụ vừa nãy anh cãi nhau với đám người ngoài kia đấy. Tôi tưởng hiện giờ tinh thần anh phải bất an hay buồn bã lắm khi bị mắng té tát bằng những lời tàn nhẫn như vậy."
Bạch Tuệ Nghi nghe mà còn thấy buồn thay, trên đời sinh ra nhưng tự dưng bị những người thân thiết nhất mắng là thằng con hoang thì ai chịu cho nổi. Huống hồ gì Dịch Khải Văn còn phải trải qua quãng thời gian nhiều năm liền. Ngay cả người kiên cường như Bạch Tuệ Nghi nếu phải trải qua những chuyện như vậy thì cũng đau lòng lắm.
Tuy nhiên, mặt mũi Dịch Khải Văn từ nãy đến giờ vẫn tỉnh bơ, với anh dường như là chưa có chuyện gì xảy ra cả.
"Ôi trời, cô nghĩ nhiều thế làm gì?" Người đàn ông phì cười, nhún vai, tiến đến ngồi xuống giường: "Những lời bọn họ nói bao nhiêu năm qua đối với tôi chỉ là gió thoảng qua tai thôi, nghĩ ngợi nhiều làm gì cho đau đầu. Tôi còn chẳng thèm để bọn họ vào mắt mình nữa là." Dịch Khải Văn lắc đầu, đôi mắt anh đen láy thâm sâu dường như đang toan tính điều gì đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-bao-thu-huong-ly/3035642/chuong-21.html