Sau đó người trước mặt cũng bắt đầu thỏ thẻ, giọng nhẹ và nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy: “Vì sao lại đối xử tốt với tôi? Tôi chiếm đoạt em, hiểu lầm em, xem thường em, nhưng em vẫn chứa chấp tôi, không giao tôi cho bọn người Philippines đó, còn mời bác sĩ và chăm sóc tôi. Em không sợ tôi là người xấu sao?”
Tinh Vân nhẹ thở ra, điềm tĩnh nói lại bằng một giọng cũng nhỏ không kém: “Anh còn có thể xấu hơn được hả?”
Đoàn Nam Phong mỉm cười như bị câu hỏi của nàng làm cho hắn bất ngờ, hắn nhẹ đáp: “Tôi đã hiểu vì sao em không trách tôi, còn cứu tôi.”
Bản thân Tinh Vân còn không rõ nguyên nhân sao lại vướng vô rắc rối với người đàn ông này thì sao hắn lại biết lý do. Tinh Vân không hiểu tròn mắt hỏi lại: “Vì sao?”
Hắn nhếch môi cười một nụ cười rất gian, nói ra một câu thơ tiếng Hán bằng tiếng Việt: “Nhất dạ phu thê, bách dạ ân.” Cũng rất hào phóng kèm theo lời giải thích: “Một đêm vợ chồng, trăm đêm ân nghĩa.”
Tinh Vân ú ớ một lúc thì giẫy ra khỏi tình huống ám muội, mũi kề mũi, hét lên: “Anh bị bệnh không nhẹ nhỉ? Tôi không tin anh là lần đầu qua đêm với phụ nữ. Với mỗi người đều là trăm đêm ân nghĩa à. Đồ thần kinh.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi trước sự ứng phó vụng về của Tinh Vân, hắn điềm tĩnh nói bằng tiếng Việt: “Tôi không nói tôi, là tôi nói em.”
Lúc này Tinh Vân mới ngớ người, hóa ra là hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-bac-ti/2416013/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.