“Đoàn Nam Phong, anh ấy vừa nói sợ mất mình sao?” Tinh Vân nghĩ thầm, nhất thời bất động, cảm giác này khiến nàng thấy thật hài lòng. Thì ra cũng không phải một mình nàng sợ mất hắn. Đây có phải là cảm giác đôi tim đồng điệu mà người ta vẫn nói hay không? Có phải là cảm giác hai người ở bên nhau sẽ cảm nhận được suy nghĩ của nhau?
Ngoan ngoãn quay lại giường, Tinh Vân thoải mái ngủ một mạch đến trưa. Sau khi từ phòng tắm bước ra, nàng phát hiện trong phòng không có quần áo, nàng đành mặc lại chiếc áo ngủ màu rượu đỏ tối qua. Dự định sẽ nhanh chóng rời khỏi phòng của Đoàn Nam Phong để đến căn phòng của nàng ngày hôm qua tìm quần áo. Nhưng khi nàng vừa mở cửa ra đã thấy rất nhiều người hầu đứng phía trước cửa cúi chào nàng. Có vẻ họ đang đợi nàng.
Một phụ nữ trung niên người da màu tiến lên, cất giọng cung kính nói: “Hoàng tiểu thư, cô đã thức rồi. Thiếu gia dặn dò chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư. Mời tiểu thư dùng bữa.”
Nói xong, bà nhanh chóng lấy từ tay một người hầu khác áo choàng rồi tiến tới choàng lên người Tinh Vân. Tinh Vân ngẩng người, khi nghe bà ấy gọi nàng là Hoàng lady?”( lady, tiếng Việt là tiểu thư, quý cô, cách gọi tôn trọng và lịch sự)
Một lúc sau mới nhớ thì ra bà ấy gọi họ của nàng. Ở Việt Nam, mọi người thường không gọi họ của nàng nên nhất thời nàng không thích nghi được. Tinh Vân mỉm cười nhìn người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-bac-ti/2415997/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.