Đoàn Nam Phong đi qua mấy dãy hành lang mới tìm được máy bán nước. Mở ví lấy tiền xu bỏ vào máy, sau đó cầm chai nước quay lại thì bắt gặp ánh mắt của một người không thể quen hơn được.
Một giây trôi qua, hai giây tĩnh lặng…
Người trước mặt lên tiếng
“Nam Phong… là anh sao?” Cô gái xinh đẹp mỉm cười.
“Uyển Linh… sao em lại ở đây?” Nói xong Đoaôn Nam Phong đưa mắt nhìn phía sau cô nhưng không thấy ai cả.
“Nam Phong… em đi khám thai.”
“Lưu Trọng Thiên không đi cùng em sao?”
Lưu Uyển Linh cụp mắt, cúi đầu nói: “Em không chịu phá thai cho nên anh ấy đã bực tức bỏ đi nửa năm nay rồi.” Nói đến đây hai mắt Lưu Uyển Linh ướt đẫm lệ, giọng nói cũng lạc đi. Sau đó ôm chầm lấy Đoàn Nam Phong khóc nức nở.
Đoàn Nam Phong vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: “Đừng khóc… anh ta yêu em lâu như vậy, sẽ không bỏ rơi em đâu.”
“Yêu sao? Không, không phải. Tình cảm này là một sai lầm. Nam Phong, em sai rồi…em sai rồi. Ngay từ đầu em đã sai rồi. Nam Phong… tha thứ cho em có được không?” Vòng tay của Lưu Uyển Linh càng siết càng chặt.
Đây là lần đầu tiên Lưu Uyển Linh chủ động ôm anh. Cái ôm và lời xin lỗi này anh chờ cũng đã hơn ba năm. Cuối cùng cô cũng chủ động nói ra những lời này. Có một chút kích động, Đoàn Nam Phong vòng hai tay sau lưng cô, kéo cô về phía mình. Ánh mắt có phần mãn nguyện, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-bac-ti/2415898/chuong-41-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.