Chương trước
Chương sau
Hoàng tước bắt được bọ ngựa một lần thì có thể bắt được lần thứ hai.
Lúc ấy Dữu thị không hiểu, nhưng sau khi tĩnh tâm và cẩn thận soát lại thì bà ta mới hiểu Trường Đình nói lúc trước Lục Trường Anh bị Phù Kê bức bách vài lần suýt phải tước vũ khí nhưng nếu Lục gia có thể thoát thì lần này Thạch gia hẳn cũng sẽ bình yên vô sự. Bà ta vừa nghe mưu kế của Trường Đình đã kinh hồn táng đảm. Kế này cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần Phù Kê không nghĩ nhiều mà nhất định tiến công Ký Châu trong lúc Hoàng tham tướng đã xuất binh ra ngoài thì 5000 binh còn lại trong thành cùng một Thạch Khoát làm sao chống đỡ được thế công của Phù Kê? Nhưng thái độ của Trường Đình lại chắc chắn kiên quyết, tuy Dữu thị không đồng ý nhưng Thạch Khoát lại cực kỳ tán đồng mà lập tức nghe theo.
Sau khi cân nhắc mãi Dữu thị mới hỏi Trường Đình một câu, “Nếu dưới trướng Phù Kê không có kẻ nào có thể nghĩ được cái bẫy trong bẫy này mà ngược lại bọn chúng lại đánh bậy mà chọn đúng rồi thì chẳng lẽ chúng ta lại tự lấy đá đập chân mình à?”
Trường Đình bình thản cười đáp, “Người dưới trướng của hắn cực kỳ hiểu cá tính của ta và a huynh, trò diễn này nhất định sẽ bị hắn nhìn thấu.”
Phía trước có Thạch Khoát chống đỡ, sau có Dữu thị mạo hiểm đánh cuộc thế là Hoàng tham tướng mang đội quân mênh mông cuồn cuộn mà đi về phía Ung Châu.
Lúc đại quân của Phù Kê tới dưới thành Ung Châu thì cửa thành đóng chặt, trên tường thành có 3000 binh sĩ đang chống cột cờ ngủ gà ngủ gật. Binh lính tuần tra trên vọng lâu đều không quá chú ý. Đại quân của Phù Kê vừa tới đã lập tức giương cờ ra lệnh cho kẻ trên thành. Kẻ canh gác trên thành nhìn thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm quay đầu nhìn về phía người đang mặc khôi giáp ôm đao trầm mặc phía sau.
Kẻ giương cờ lệnh phất một loạt tín hiệu ý là, “Trong triều cử người tới, thấy người như thấy thánh lệnh, cho đi.”
Người trong triều tới mà không cho vào là cãi thánh lệnh. Nếu chủ tướng thủ thành vi phạm thánh lệnh thì Phù Kê có thể danh chính ngôn thuận công thành, cực kỳ thuận lợi. Tên quan cầm cờ lệnh lần đầu tiên nhìn thấy Mông tướng quân. Vị tướng quân này vì cưới Lục gia cô nương mà trở nên nổi bật nhiều. Còn hắn chỉ là một vị quan nho nhỏ, lúc này toàn thành Ung Châu giới nghiêm nên nam đinh cả thành phải thay phiên nhau cầm đao canh thành và hắn cũng bị đẩy lên.
Ai biết hôm nay số hắn đen, đúng lúc gặp phải đại quân của Phù Kê… Hắn hơi hé miệng chuẩn bị giải thích ai biết còn chưa kịp nói đã nghe thấy Mông tướng quân trầm giọng ra lệnh, “Đánh cờ.”
Viên quan kia lập tức hoảng hồn, à, phải rồi, vị Mông tướng quân này mười mấy tuổi đã lăn lê bò lết trong quân doanh. Nhiều năm qua đi hẳn là hắn cũng hiểu tín hiệu cờ!
Vì thế hắn vội vung cánh tay nhấc lá cờ lệnh lên sau đó quay đầu nhìn Mông Thác và đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn. Hơn phân nửa sẽ là “Không mở”, nếu không chính là “Nghi ngờ”. Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị tinh thần đánh giặc, hiện giờ binh mã của Kiến Khang đã chồng chất ở cửa thành, sao Mông tướng quân có thể nhượng bộ? Nếu hắn làm thế thì sao có thể về Ký Châu báo cáo? Lì lợm la liếm cưới một cô nương sĩ tộc, sao có thể vào lúc này mà hất chân sau được… Chỉ trong chốc lát trong đầu vị quan kia đã có rất nhiều suy nghĩ không thể ngừng. Hắn đang nghĩ đến vui vẻ thì phía sau có tiếng động.
“Mau ra hiệu là chúng ta không hiểu gì.” Mông Thác bình thản nói, giọng như một hồ nước lặng.
Quan cầm cờ lệnh lập tức cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn lại thấy sắc mặt Mông tướng quân như hồ nước, nói đúng ra là sắc mặt hắn lúc nào cũng giống hồ nước lặng…
Vị quan kia “A” một tiếng bày tỏ nghi vấn, giống như không hiểu gì.
Giọng Mông Thác không hề thay đổi mà lặp lại một lần, “Đánh cờ hiệu nói là không hiểu, chúng ta không hiểu vừa rồi bọn họ nói cái gì, ngươi đã rõ chưa?”
Tên kia vội “à, à” hai tiếng, nhưng hán tử ngốc này có một cây gân ở trong đầu không chịu hiểu. Hắn vẫn hỏi, “Bọn họ ra hiệu ‘người trong triều tới, như thấy thánh lệnh, vậy hiện tại chúng ta đáp lời thế nào?”

Sắc mặt Mông Thác rốt cuộc cũng chuyển động, ánh mắt nhìn người nọ sau đó hít sâu một hơi và há mồm hỏi hắn, “Có phải ngươi họ Hồ không?” Còn có một đứa em gái tên là Ngọc Nương… Mông Thác bị ý nghĩ này của bản thân làm cho bật cười. Trong số người ngu ngốc hắn gặp đời này thì Ngọc Nương đứng thứ nhất. Nhưng tốt xấu gì thì cô nương kia cũng thừa nghĩa khí. Người thứ hai là Thạch Mẫn, nhưng cái dại dột của hắn cũng không quá rõ ràng. A đúng rồi, trong phòng của Trường Đình có nha hoàn tên là Mãn Tú, thoạt nhìn cũng không phải quá thông minh, cũng không biết có gả được chồng không. San Hô và Bích Ngọc kia nhìn cũng có vẻ ngốc —— nhờ phúc của tên quan ngu ngốc này mà trong lúc đại quân vây thành Mông Thác còn có tâm tư so xem nha hoàn nào trong phòng Trường Đình ngốc hơn…
Vị quan kia chả hiểu gì mà vội lắc đầu nói, “Thần họ Vương…”
Mông Thác chuyển ánh mắt qua nhìn hắn cười cười sau đó đi tới vỗ vai hắn hỏi, “Thành thân chưa?”
Viên quan kia đỏ mặt lắc đầu thế là Mông Thác vừa nhìn binh lính rậm rạp dưới tường thành vừa nhẹ giọng nói, “Làm cho tốt, chờ về Ký Châu ta sẽ chọn cho ngươi một việc hôn nhân tốt.”
San Hô đi, San Hô tương đối ngốc, rất xứng tới tiểu tử này.
Mông Thác duỗi tay đón lấy lá cờ tên kia cầm và bước lên trước đứng ở tường thành, hai tay vung trái phải đánh một tín hiệu xinh đẹp với đám người bên dưới —— “Không thấy rõ, lại một lần nữa.”
Quan cầm cờ lệnh dưới thành ngửa đầu híp mắt tránh tuyết rơi, cố không bỏ lỡ tín hiệu cờ ở bên trên. Sau khi xem xong hắn không nhịn được hoài nghi có phải mắt mình hoa hay không. (Truyện này của Rừng Hổ Phách) Phía sau truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp, “Hắn đang nói cái gì?”
Quan cầm cờ lệnh chỉ thấy lưng rủn ra, vội vàng lời ít mà ý nhiều trả lời, “Bẩm Phó tiên sinh, đây là hắn không thấy rõ hoặc không hiểu.”
Phụ tá đội mũ trùm, xuyên qua vải mỏng ông ta ngửa đầu nhìn về phía tường thành, mơ hồ có thể nhìn thấy một nam nhân thân cao tám thước, cả người cường tráng mặc khôi giáp chỉnh tề đang cầm cờ hiệu. Mũ giáp che một phần mặt hắn nên không nhìn rõ. Phụ tá cong môi mềm giọng nói, “Nếu hắn không hiểu thì lại ra hiệu một lần nữa, nói là binh của Nhiếp Chính Vương đã đến để bình định loạn ở Nửa Đồng thành.”
Chút tài mọn, cho rằng giả ngu là có thể kéo thời gian sao?
Ánh mắt A Kiều vẫn luôn không tồi, đồ sứ thời Tần Hán, tranh chữ năm đời chỉ cần liếc mắt là có thể đoán được. Nhưng lúc này đánh ưng lại bị ưng mổ mắt, tìm tới lui lại gả cho một tên tạp chủng. Lục Trường Anh đại để cũng không phải quá thương tiếc em gái ruột, Thạch gia còn có ba đứa con trai khác, con cả bộc trực, con thứ và con út chưa từng lộ diện cũng khó mà phỏng đoán. Nhưng dù thế nào cũng tốt hơn tên tạp chủng này nhiều, nếu Lục Trường Anh thật sự đau lòng em gái thì sao có thể mặc kệ A Kiều gả cho gia đình như thế, lại giúp đám người này diễn trò chứ?
Phụ tá vung tay lên, vị quan kia lập tức cẩn thận đánh cờ hiệu và chờ một lát vẫn không thấy phía trên đáp lại thì hắn luống cuống quay đầu chờ lệnh. Biểu tình của phụ tá vẫn nhẹ nhàng, tay vung lên thế là hắn lại đánh cờ hiệu thúc giục, chỉ có điều trên tường thành vẫn lặng yên như cũ.
Quan cầm cờ lệnh nhìn về phía phụ tá, “Phó tiên sinh, ngài xem…”
Phụ tá không đáp lại mà chỉ nhìn tường thành lúc này đã không có bóng người. Đến binh sĩ ỉu xìu tới lui để tuần tra cũng không có thì sắc mặt ông ta lập tức biến đổi. Ông ta vẫy tay để vị quan kia quay về.
Hôm qua có tuyết rơi nên ngoài tường thành có một lớp tuyết dày. Các tướng sĩ mặc khôi giáp nặng nề nhưng bên trong lại không mặc nhiều quần áo. Thứ nhất là để tiện di chuyển, thứ hai là khi đánh giặc cả người nóng lên thì còn ai thấy lạnh nữa?
Phụ tá mang ngữ khí lãnh đạm mà dặn phó tướng, “Dựng trại đóng quân, hôm nay tấn công luôn.”

“… Hôm nay?” Phó tướng chần chờ hỏi lại.
Vải mũ ngăn cách ánh mắt của phụ tá, chỉ có vài câu nhẹ nhàng truyền ra từ đó, “Không nhân cơ hội mà động chẳng lẽ còn chờ Ký Châu cử viện binh tới rồi mới đánh sao? Nếu chắc chắn Ung Châu là tòa thành không, mà ngay cả Mông Thác cũng đã có biểu hiện mê mang thì hà tất phải do dự?”
Phó tướng còn muốn há mồm nói nữa nhưng lại nghe phụ tá nói một câu, “Lúc trước ở Trần gia người hung hăng cắn Lục Trường Anh một miếng thịt là ta chứ không phải ngươi.”
Thần sắc phó tướng cứng đờ sau đó lập tức câm miệng.
Binh sĩ dưới trướng Ích Vương Phù Kê dựng trại đóng quân dưới thành, bên trong nội thành Mông Thác nghiêm túc cùng Hoàng tham tướng nhìn bản đồ điều binh. Phía trên bản đồ rậm rạp dán giấy Tuyên màu đỏ, góc Tây Bắc dán giấy màu trắng. Cứ một mảnh giấy là 1000 người, màu đỏ là bộ binh, màu trắng là kỵ binh, những thứ linh tinh vụn vặt màu hồng thêm vào chỉ sợ cũng có tới 10 mảnh. Năm sáu tờ màu trắng, còn lại đều là đỏ, bộ binh đóng ở nội thành, góc tây bắc gần Nửa Đồng thành thì có kỵ binh.
Ánh mắt Hoàng tham tướng đảo qua đó sau đó buồn bực nói, “… Một khi nội ứng ngoại hợp, 5000 kỵ binh sợ là không giữ được Nửa Đồng thành. Nơi ấy đang loạn, toàn là thân thích của thợ mỏ. Bọn họ không phải quân nhân mà là bá tánh tay không tấc sắt, một khi trọng binh áp vào thì chắc chắn bạo động. Mông tướng quân suy nghĩ cho kỹ.”
Một roi của kỵ binh đánh xuống là có người mất mạng. Lấy bộ binh trông coi nội thành, lấy kỵ binh trấn thủ Nửa Đồng thành khiến Hoàng tham tướng luôn cảm thấy không ổn. Nhưng nghĩ nghĩ rồi ông ta lại vẫn không nhịn được nói, “Sao tướng quân còn để Nhạc lão tam tới Nửa Đồng thành? Hiện giờ chúng ta có binh mã nhưng đại tướng điều binh lại ít ỏi, Nhạc lão tam là một mãnh tướng lại đi canh nơi xa xôi kia thì quả là không phù hợp!”
Mọi người tham gia quân ngũ luôn có sao thì nói thế, không vì đối phương là chủ tướng mà khiếp sợ.
Mông Thác duỗi tay kéo bản đồ lại gần, ngón tay lướt qua thế là Hoàng tham tướng lập tức bừng tỉnh. Ông ta đang muốn mở miệng lại nghe Mông Thác cười nhạt nói, “Huống chi Ung Châu rối loạn lâu như vậy, tất phải một lần máu chảy thành sông mới khiến những kẻ không nhận rõ tình thế kia tỉnh ra. Thời tiết Ung Châu đã sớm thay đổi rồi.”
Thời tiết Ung Châu quả là đã thay đổi.
Màn đêm buông xuống, không trung lại có thêm một tầng mây nữa, trời còn chưa tối thì tầng mây kia đã sà xuống. Chưa tới một lát đã có tuyết rơi, trời mùa đông giá lạnh, binh sĩ thủ thành thở ra khói trắng giống như đông lại ngay. Lúc này có người như đang đếm 1,2,3, ánh lửa trong thành Ung Châu cũng theo đó mà bùng lên! Bên ngoài cửa thành binh sĩ công thành đốt đuốc thét to mà phá cửa, gác thang mây. Chưa tới một lát góc tây bắc của Ung Châu đã bùng lên ánh lửa!
Có người từ Nửa Đồng thành nhảy ra, mượn ngọn núi nhỏ ở góc tây bắc của Ung Châu mà lao xuống dưới.
Quân của Phù Kê tấn công mấy chỗ liên tiếp, có thể nói là bọn chúng quyết tâm giành được Ung Châu này!
Vào ban đêm thành Ung Châu như chảo dầu sôi, nơi chốn đều bùng nổ, ánh lửa khắp bốn phía. Mông Thác tay cầm đao an tĩnh canh cửa thành, một kẻ tới chém, hai kẻ tới cũng chém. Hắn giết đỏ mắt, khôi giáp nhuốm máu nhưng thế công dưới tường thành cực mạnh, mơ hồ có thể nghe thấy có tướng lãnh dưới thành gào rống, “Tiến lên! Tiến lên! Bọn chúng chỉ có thành không, hiện tại chẳng qua chỉ đang cố chống đỡ thôi!”
Mông Thác hít một hơi và quay đầu nhìn binh lính rậm rạp đứng trong nội thành thì không nhịn được thầm cảm thán.
Lấy được vợ tốt là được nửa phúc, cổ nhân nói cấm có sai…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.