Chương trước
Chương sau
Bách Tước vén rèm lên một chút sau đó thò đầu vào thăm dò.
Lục Trường Anh giơ tay ngăn lại nói, “Không sao, chén trà bị rơi, lát nữa vào thu dọn cũng được.” Sau đó hắn quét mắt nhìn nàng ta, giọng trầm xuống dặn, “Ngươi mang theo tôi tớ đi ra ngoài canh ở bên ngoài hiên, không có việc gì thì không được vào.”
Bách Tước ỉu xìu rũ rèm châu rụt người về sau. Nàng ta ở bên cạnh Lục Trường Anh hai năm, tự xưng là cực kỳ hiểu biết tính tình của hắn. Giọng điệu này chứng tỏ hắn đang bực, khônng biết là tức giận ai. Khóe mắt Bách Tước liếc chủ cũ của mình là Trường Đình và nghĩ chắc là bực đứa em gái xưa nay hắn vẫn nuông chiều này.
Bách Tước rũ mắt lùi về sau, tiếng guốc gỗ đi xa dần.
Trường Đình thở ra một hơi, trong lòng vừa bực vừa thẹn, anh trai nàng đúng là cố ý! Cố ý bày ra cái bẫy này để nàng nhảy vào!
Cái gì mà nhân sâm! Cái gì mà máu loãng rồi lang trung đi cả đêm tới thôn trang?!
Chỉ sợ tất cả đều là giả!
Đó là để cho nàng cắn câu!
“Ca ca!”
Dù sao việc đã đến nước này nàng cũng đơn giản điều chỉnh tâm tình, cùng lắm thì bất chấp tất cả! Nàng vén vạt váy ngồi xuống trước mặt Lục Trường Anh, tay cầm chén trà của hắn mà uống. Nàng ngồi trên ghế của hắn, dùng mùi hương hắn dùng nhưng miệng lại lải nhải nói hắn không phải, “Sao huynh lại dùng mưu kế với người ngoài để đối phó với muội chứ?!”
“Đây mà là tính kế hả?” Lục Trường Anh cười rồi dịch qua cho nàng có chỗ gác chân. Tay hắn làm động tác câu cá nói, “Cái này gọi là Khương Thái Công câu cá…” sau đó hắn lại liếc Trường Đình một cái, “đợi kẻ nguyện ý tới cắn câu.”
“Ca ca đã biết hết rồi ư?”
Trường Đình cẩn thận nghiền ngẫm thần sắc của Lục Trường Anh, nhưng vị công tử sĩ tộc này vẫn bình tĩnh như làn nước, không hề gợn sóng khiến nàng không hiểu hắn đang nghĩ gì. Mặt nàng cũng trấn định nhưng trong lòng lại sợ hãi. Phải, Lục Trường Anh là anh trai ruột của nàng, nhưng hắn cũng là chính khách, một người luôn nỗ lực phấn đấu và hiện tại đang bày mưu lập kế.
Trường Đình đổi một lập trường khác thì thấy nếu nàng là Lục Trường Anh nàng tuyệt đối không hy vọng em gái mình làm ra chuyện thế này ở thời điểm mấu chốt như bây giờ. Chẳng qua không hy vọng và không đồng ý là hai việc khác nhau.
Biểu tình của tiểu cô nương quá nghiêm túc, cả người căng thẳng như cây cung chỉ cần kéo một chút nữa là sẽ bắn ra mũi tên chết người. Lục Trường Anh thấy thế thì dù vẫn tức nhưng trong đầu lại cảm thấy đứa em gái đang như đứng đống lửa, như ngồi đống than này của mình có chút đáng yêu.

“Ừ, đã biết 7,8 phần rồi.” Lục Trường Anh phất tay áo rộng, thuận thế dựa lưng trước bàn, tay khoanh trước ngực. Hắn giống như trích tiên trong bức họa mà nói, “A Kiều cho rằng tử sĩ ám vệ của Lục gia nhận bổng lộc mà không làm việc sao? Mưa to như trút, Mông Thác thân bị trọng thương nhưng không trở về nghỉ ngơi lại dùng kế điệu hổ ly sơn chui vào hậu viện của Lục gia… Muội cho rằng ca ca là Mông ngốc tử kia hả? Khẳng định không phải, lòng ta còn đang cân nhắc kia kìa. Nếu hỏi rõ muội không nhất định nói thẳng, vậy không bằng chơi chút chiêu để muội chủ động tới tìm ta.”
Trường Đình mím môi, dời mắt đi.
Cũng phải.
Lần đầu tiên hắn có thể trèo tường vào là vì lúc ấy Lục gia đại loạn, chưa khôi phục nguyên khí nên không rảnh bận tâm. Lần thứ hai hắn có thể lật qua là vì Lục Trường Anh còn chưa dùng tới người ở nhà cũ, lúc này … Mông Thác lại ngựa quen đường cũ mà trèo tường, nhưng Lục Trường Anh lại không bỏ qua.
“Ca ca đừng nói Mông đại nhân là Mông ngốc tử…” Trường Đình tặc lưỡi bất mãn nói. Nàng nghĩ nếu đã nói đến nước này thì dứt khoát nhân lúc cháy nhà đi hôi của, à không, rèn sắt khi còn nóng mà hỏi lại, “Đến tột cùng là Mông đại nhân có bị thương không? Bị thương có nặng không? Hiện tại hắn còn ở thôn trang ư?”
Sắc mặt Lục Trường Anh lập tức cứng lại nói: “Ngực trúng hai đao, vết đao không sâu, quả thực lúc về Bình thành hắn đang sốt cao, nhưng thân thể hắn cường kiện, chỉ uống hai thang thuốc đã như rồng như hổ. Hiện tại hắn đã về Ký Châu. Lúc đi hắn còn ngay ngắn hành lễ với ta, nói là cảm tạ ân cứu mạng của Lục gia.” Lục Trường Anh cười cười nói, “Hiện tại ta mới hiểu ân cứu mạng hắn nói là gì, đây chẳng phải ý của Tuý Ông không phải ở rượu sao?”
Trường Đình trộm liếc Lục Trường Anh lại thấy hắn cũng không tức giận thì thoáng yên lòng một nửa. Một nửa khác lại vì hắn chưa tỏ thái độ mà vẫn còn treo lơ lửng.
Vừa nói đến việc này Trường Đình lại cảm thấy yếu thế, với cả Ngọc Nương lẫn Lục Trường Anh. Không phải nàng không hối hận vì không sớm nói rõ. Nếu có thể làm rõ thì với hiểu biết của nàng với anh trai hẳn hắn sẽ giúp nàng chuẩn bị, dù có tức giận tới đâu… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc trước nàng và Mông Thác còn chưa thổ lộ, làm gì có cơ hội cho nàng nói ra tình hình thực tế với anh trai!
Mọi chuyện đều cần đúng thời điểm, thứ tự trước sau rõ ràng khiến người ta không biết phải làm sao mới tốt.
Bên trong Vô Tự Trai không có tranh chữ, không đồ trang trí bằng vàng ngọc, không cây cỏ hoa lá, chỉ có mấy chồng thẻ tre, sách cũ, cùng với đồ đạc đơn giản đã tạo thành trung tâm quyền lực của Lục gia —— trước khi Lục gia chưa rời đến Kiến Khang thì mọi việc liên quan tới xã tắc, tông tộc đều được quyết định ở nơi này.
Lục Trường Anh biết mình hẳn là phải cân nhắc lựa chọn lợi và hại.
Không, căn bản không cần cân nhắc.
Bọn họ đã cùng Tạ gia nói chuyện đính hôn!
Tạ Tuân đợi cưới, Trường Đình đợi gả, hai nhà Tạ và Lục là môn đăng hộ đối, kết hợp lương duyên, kéo dài qua nhiều đời.
Lục Trường Anh buông lỏng tay khiến tay áo to rộng hơi rũ xuống. Hắn và Trường Đình đều có đôi mắt của Tạ Văn Tích, hốc mắt sâu, đôi mắt lớn, lông mi dài, lúc nhìn người khác cực kỳ chăm chú. Hắn nhẹ khom lưng nhìn vào mắt nàng, thần sắc nghiêm túc hỏi, “Vì sao lại là hắn? Hiện tại Mông Thác ăn nhờ ở đậu, mẫu thân là Ung Châu Dữu thị, thế gia bị người đời phỉ nhổ. Gia tộc của cha hắn thì đúng là không lên nổi mặt bàn, là người Hồ đúng không? Chính hắn cũng chỉ là một mãng phu, tuy nói tâm cơ và lòng dạ không tồi nhưng Thạch Mãnh đã có ba đứa con trai, thế nào cũng không tới lượt hắn kế vị. A Kiều, muội đã nghĩ tới chưa? Muội thật lòng ái mộ hắn hay đúng lúc muội cần người kéo mình một cái thì hắn xuất hiện?”
“Nếu là người khác muội sẽ cảm kích. Nhưng vì là Mông Thác nên muội mới ái mộ.” Trường Đình cười cười mà nói lời thật lòng. Quả thực nói lời này với anh mình có chút phí sức, nhưng đã nói tới nước này mà nàng còn chần chừ thì chẳng phải bỏ dở nửa chừng sao?

“Nói đến xuất thân thế gia thì Tạ biểu ca, Trần gia a huynh, Thôi gia Nhị lang quân đều tốt. Lúc trước ở Kiến Khang, A Kiều còn gặp không ít thiếu niên lang quân nhẹ nhàng phong lưu của Phù gia tông thất. Bọn họ đều rất tốt, nhưng bọn họ không phải Mông Thác. Ca ca, thành thật mà đối diện với yêu hận của mình thường sẽ quan trọng hơn sự đúng đắn và thành thục. Những lời này cũng là cha nói.” Trường Đình nhìn thẳng vào mắt Lục Trường Anh, “A Kiều không phải Phật, không dám nói mỗi lựa chọn của mình đều chính xác. Chẳng qua muội mong mỗi quyết định của mình đều khiến bản thân không phải hối hận.”
Người nhát gan mới phải sợ hãi mà dỏng tai nghe ngóng xung quanh.
Lục Trường Anh đột nhiên nhớ tới những lời này.
Đến tột cùng hắn nên vui vì Lục gia A Kiều không phải kẻ nhát gan, hay nên sợ hãi vì lá gan của tiểu A Kiều quá lớn, chủ ý quá nhiều đây?
“Nhưng Mông Thác làm người quá mức rụt rè, còn không quả cảm bằng một tiểu nương tử như muội. Hắn không dám chủ động gánh vác trách nhiệm, cũng không dám gánh vác áp lực Lục gia mang cho hắn thế nên hắn không làm gì, mặc kệ muội và Tạ Tuân đính hôn.” Lục Trường Anh nói thẳng vào vấn đề, “Ta có thể biết muội ỷ lại hắn hay hắn để ý muội, cái nào sâu hơn không?”
“Lúc đầu hắn không dám, hắn cũng đã thừa nhận với muội nên mới để tạo hóa trêu người, trời xui đất khiến. Nhưng hiện giờ hắn dám hành động, cũng không phải mất bò mới lo làm chuồng, sự tình cũng chưa quá muộn.” Trường Đình lập tức thừa nhận, nhưng lại đúng lý hợp tình nói: “Thế nên cái này cũng không thể lý giải như huynh. Muội và Mông Thác không ai nợ ai, là muội để ý hắn hơn hay hắn để ý muội hơn, vấn đề này căn bản không cần trả lời. Để ý hay không chỉ là lời ngoài miệng, cũng không tính là gì, quan trọng là hành động thế nào.”
Lục Trường Anh im lặng thật lâu không nói chuyện.
Ngày đầu tháng bảy trời trong sáng, Vô Tự Trai nam bắc đều thông gió, cảnh đẹp ý vui khiến lòng người cũng vui vẻ thoải mái.
Trường Đình hơi rũ mắt rồi nhẹ giọng gọi, “Ca ca…”
Lục Trường Anh lập tức cười nói, “Chuyện lớn như thế này để ta suy nghĩ một chút không được sao?”
Trường Đình “à” một tiếng, lại nhìn hắn và nói bằng giọng lấy lòng: “Vậy huynh chậm rãi nghĩ, có cần bảo phòng bếp nhỏ hầm chút canh hay không? Chúng ta dùng cơm trưa xong huynh lại quyết định. Kỳ thật A Kiều cũng không quá sốt ruột…”
“Đừng vội.” Lục Trường Anh chậm rãi thẳng người nói, “Nếu Mông Thác muốn cưới muội thì hắn sẽ phải chủ động tới, Lục gia cô nương không thể mất mặt được.”
“Đã mất mặt rồi…”
Hơn nữa còn mất mặt một cách triệt để…
Trường Đình nhớ tới chút ngượng ngùng nàng vốn đã không có thì nhẹ giọng lẩm bẩm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.