Chương trước
Chương sau
Ngày mới lên, ánh bình minh ló rạng.
Trên dưới thành U Châu chìm trong ánh mặt trời ấm áp, tường gạch cổ kính sáng ngời, nóng lên. Mặt đất nơi thành cổ U Châu có lẽ đã chôn xác của rất nhiều người, có thể ngược dòng đến tận thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Nếu thực sự nói thì U Châu không tính là vùng giao tranh của binh gia nam bắc, nơi này bình thản, rừng núi thấp bé, sản vật phì nhiêu nhưng không quý hiếm. Chỗ này hoàn toàn không có lợi thế về thủ hay công, lại không có thiên nhiên che lấp, chẳng có của quý hấp dẫn nên dù nằm ở nơi hiểm yếu giữa nam và bắc nhưng lại chẳng có chỗ nào xuất chúng, cứ thế chìm nghỉm trong các châu huyện xung quanh.
Nhưng chính vì U Châu tầm thường nên trong thời loạn thế này bá tánh nơi đây mới thoát được một kiếp khổ vì sinh linh đồ thán. Tường thành cao 10 trượng vẫn giữ được bộ dạng cũ.
Đạo trung dung chắc cũng là thế này.
Trù Sơn cách thành cổ ba trăm dặm.
Dưới chân núi Trù Sơn cứ 3 mét lại có một trạm canh, 5 mét lại có một đình gác, bố trí nghiêm ngặt, người qua lại các lều trại đều mặc khôi giáp, cầm đại đao, thần sắc nghiêm túc.
Trời đã sáng choang.
Lục Trường Anh lại một đêm không ngủ. Lúc nửa đêm cả đoàn người mênh mông cuồn cuộn bọn họ từ Ưng Chủy Phong tới. Dưới chân núi là đám người Lục Phân mang theo, Hoàng tham tướng điểm binh và trình lên con số hơn 5000 người. Một đường lại đây thiệt hại 1/6.
Hoàng tham tướng cung kính trình danh sách cho Trường Anh, lão hán thiết huyết lúc này mới rướt nước mắt nói, “Lúc Đình đại cô nương trở về mạt tướng đã thoáng cảm thấy Đại lang quân vẫn còn sống, cũng không biết vì sao nhưng thuộc hạ luôn có ý nghĩ này. Đình đại cô nương ở nội trạch, ngoài tiểu Tần tướng quân thì những người ở ngoại viện như chúng thuộc hạ khó mà thấy nàng, dù có muốn hỏi một câu cũng không có thời gian. Đại cô nương trở về không bao lâu thì Đại trưởng công chúa đã sai mạt tướng theo Nhị gia đến U Châu. Trước khi đi công chúa đã dặn mạt tướng rất nhiều, trong đó có mệnh lệnh muốn mạt tướng không từ thủ đoạn mà giết chết Nhị gia…”
Hoàng tham tướng lải nhải nói rất nhiều. Ông ta cứ lải nhải không yên, vừa lau nước mắt vừa nói chuyện, ánh mắt không dám nhìn hai chân Lục Trường Anh nhưng biểu tình lại rất bi thương.
“Đại lang quân, chân ngài…”
Cuối cùng vẫn hỏi.
Trường Anh cười tươi rạng rỡ nói, “Ta bị ngã gãy chân, vừa lúc vào ngày đông giá rét nên bị lạnh đến không còn tri giác. Đại phu đã khám và nói có thể tốt lên, ngài không cần lo lắng.”
“Có thể tốt là vui rồi! Có thể tốt là vui rồi!” Hoàng tham tướng cảm kích mười phần. Sau khi suy nghĩ hồi lâu ông ta lại chần chừ rốt cuộc cũng hỏi ra lời: “Lúc Lục công đi… có phải chịu tội?”
Lục Trường Anh vẫn bình thản lắc đầu, “Không hề.”
Giọng hắn bằng phẳng nói, “Phụ thân đi rất an tường, không chịu khổ, cũng không vương vấn gì.”
Hoàng tham tướng cảm kích mà niệm một câu “Quan Công bảo hộ.”
Hai người lại lộn xộn nói thật nhiều, Hoàng tham tướng không cáo lui thì Lục Trường Anh cũng im miệng không nói muốn về trướng nghỉ. Ông ta hỏi cái gì thì hắn đáp cái đó, Bách Tước đã ra vào thay nến, châm trà mấy lần.
Mắt thấy đồng hồ cát sắp chảy hết Hoàng tham tướng mới liếc mắt nhìn thảm nhung đắp trên chân Lục Trường Anh và hoảng hốt cáo từ, “Đại lang quân! Ngài nghỉ tạm trước! Có việc gì thì ngày mai lại bàn tiếp!”
Trường Anh đẩy xe lăn tiễn ông ta ra ngoài.
Hắn lại hoảng hốt thấy trời đã sáng choang.

Lục Trường Anh tựa lưng vào ghế ngồi, nghe tiếng bước chân bên ngoài thì nhẹ gọi một tiếng, “Bách Tước.”
Ngoài trướng có tiếng bước chân dừng lại, rồi màn trướng bị xốc lên. Bách Tước này đúng là đại nha hoàn bên cạnh Trường Đình lúc trước, hiện giờ nàng ta là người thân cận nhất bên cạnh Trường Anh.
“Aizzz!”
Bách Tước bưng khay vén mành tiến vào sau đó đưa cái chén cho hắn nói: “Hôm qua ngài lại không ngủ sao? Nô tỳ nấu chút hoàng kỳ và đương quy để dưỡng khí thần, ngài mau uống đi. Hôm nay sợ là lại phải lên đường, thân thể ngài không chống đỡ được mất.”
Trường Anh vươn tay đón lấy uống xong lại thả về và cười với Bách Tước rồi nói, “Không chỉ có hôm nay phải lên đường mà từ ngày mai tới tháng sau chúng ta đều sẽ phải lên đường. Bách Tước ——”
Bách Tước lại đáp một tiếng.
“Chúng ta phải về nhà.”
Từ trong giọng nói của Trường Anh người khác vĩnh viễn không nghe được vui buồn hay cảm xúc gì.
Nhưng Bách Tước lại nghe được: Hắn đang vui.
Nói lên chuyện về Bình thành, Lục Trường Anh luôn thả lỏng thần sắc, không chút phòng bị cũng không có băn khoăn.
Nhưng ánh mắt Bách Tước lại tối sầm xuống, có thất vọng lướt qua khuôn mặt. Nàng ta đang muốn mở miệng thì nghe thấy ngoài lều trại có tiếng “Cốc cốc cốc” vang lên, có người gõ cột.
Trường Anh mở miệng cho phép “Tiến vào”. Lúc này là tiểu Tần tướng quân mặc áp giáp khoác áo ngoài đi vào. Thấy trong trướng có mùi thuốc ông ta hít một hơi thấy là hoàng kỳ, đảng sâm cùng đương quy, đều là thứ đề khí dưỡng thần, lại nhìn sắc mặt Lục Trường Anh thì giọng điệu hơi mang theo oán trách, “Đại lang quân không thể cường chống nữa. Thay vì cố chịu rồi nấu thuốc bổ thì không bằng khuyên nhủ Đại lang quân nghỉ ngơi mới tốt.”
Trường Anh cười tươi nói, “Tiểu Tần tướng quân chớ trách Bách Tước, nàng ta làm sao khuyên nổi ta. Sau khi hiểu rõ một chuyện lớn như thế thì ta sao mà ngủ được?”
Trường Anh lại chuyển đề tài hỏi, “Tìm được rồi sao?”
Tiểu Tần tướng quân cầm chuôi đao trong tay, mắt chăm chú nhìn mặt đất sau đó trầm giọng trả lời, “Vâng. Tìm được ở Nam Mộc Nhị, thi thể rơi nát bét nhưng nhìn quần áo chắc chắn là Nhị gia không thể nghi ngờ.”
Tiểu Tần tướng quân duỗi hai tay dâng lên một đôi ngọc long phương. Ngọc đã vỡ rạn thành nhiều vết nứt, giống như chỉ cần hơi dùng sức chúng sẽ vỡ tan trên tấm vải xanh đen bọc bên ngoài, “Đây là thứ móc được từ trong ngực hắn, lúc hắn ngã xuống lưng tiếp đất, thứ này giấu trong ngực nên không bị nát. Mạt tướng móc ra đưa cho Đại lang quân xem.”
Lục Trường Anh thoáng nhìn qua sau đó nói, “Gói kỹ lại, về Bình Thành thì hạ táng cùng thi thể của thúc phụ.”
Bạch ngọc long phượng lại có chữ hỉ thật lớn trên đó vậy hẳn là đồ dùng trong lúc đại hôn của Lục Phân.
“Đây là của hồi môn của thím ư?” Lục Trường Anh đột ngột đặt câu hỏi.
Tiểu Tần tướng quân lắc đầu đáp, “Là Đại trưởng công chúa đưa cho Nhị gia trong hôn lễ, trong kho tổng cộng có hai đôi, một cho Lục công, một là Nhị gia. Hai đôi giống nhau như đúc.”
Cái này có gì trân quý đâu?
Có lẽ nó quý vì đây là món đồ đầu tiên Lục Phân sở hữu mà có thể đứng ngang hàng với Lục Xước.
Lục Trường Anh hơi gật đầu rồi nhìn tiểu Tần tướng quân, giọng điệu bình đạm, “Soạn thư đi, Lục Phân vây loạn đảng còn sót lại ở Ưng Chủy Phong tại U Châu. Thời tiết khắc nghiệt, địa hình hiểm trở, hơn nữa người Hồ cấu kết với dư đảng của Chu thị đồng loạt tiến công. Để ngăn kẻ địch xâm nhập Dự Châu và bắc cương, toàn quân nghênh chiến nhưng cuối cùng đều tử nạn.”

“Vậy… vậy 6000 tướng sĩ…”
“Chỉ có 5000.”
Lục Trường Anh vỗ vỗ hộp gỗ, “Lục Phân căn bản không có tài hành quân bày trận nên trên đường đã tổn hao gần ngàn người, thật sự đáng tiếc! Còn 5000 tướng lãnh khác thề sống chết để bảo vệ, đều chết trận sa trường, lòng trung dũng chứng giám với nhật nguyệt.”
Cũng phải!
Nếu Lục Phân chết thì phải đẩy lên đầu người Hồ! Và đương nhiên mấy ngàn binh sĩ đi theo hắn sao có thể sống được!?
Con ngươi của tiểu Tần tướng quân trừng lớn sau đó híp lại, ánh mắt tan rã. Ông ta chần chừ một hồi mới hỏi, “Ý Đại lang quân là… 5000 người kia… không cần sống…?”
Lục Trường Anh cười một cái, như gió ấm phá tan băng lạnh, “Tiểu Tần tướng quân, Lục Trường Anh ta ở trong mắt ngươi đến tột cùng là người thế nào? 5000 gia tướng vì ta, vì Lục gia cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Bọn họ một ngày không phụ ta thì Lục Trường Anh có phải mất mạng cũng sẽ không cô phụ họ.”
Tiểu Tần tướng quân lại nghe Lục Trường Anh nói: “5000 người kia chuyển sang Ký Châu đầu nhập dưới trướng của Thạch Mãnh.”
Lục Trường Anh xoa lòng bàn tay nói, “Thạch Mãnh trị quân có nề nếp, tới chỗ ông ta học tập cũng hay. Hiện tại cần tránh nổi bật, tới khi thật sự loạn lạc ai còn để ý người chết người sống nữa, phải không?”
Nói cách khác hắn muốn cắm 5000 người trong lòng của Thạch Mãnh!
Việc này quá phức tạp!
Là tốt là xấu đều có khả năng!
Người ta có thể nói Lục Trường Anh lấy 5000 người làm quà trả ơn cho Thạch gia, cũng có thể coi như Lục Trường Anh cắm 5000 người trong quân của Thạch gia. Thậm chí có kẻ cũng có thể nghĩ rằng hai nhà Thạch và Lục đã kết minh, hình thành thế cục đan xen. Mà nghĩ xa hơn một chút thì 5000 người này cũng có thể coi là át chủ bài Trường Anh giữ lại làm vốn áp đáy hòm đúng không!?
Báo ân tình, giữ phòng bị, làm thân lại vẫn giữ được vốn gốc!
Nghĩ như thế nào đều có thể!
Phải xem Thạch Mãnh nghĩ như thế nào!
Chính khách làm việc quả thực khiến người ta lần không ra!
Tiểu Tần tướng quân nhìn về phía Lục Trường Anh, biểu tình kích động. Ông ta như thấy được Lục Xước khi còn sống, vị Lục công kia luôn thanh nhàn phú quý lại có một tay bày mưu lập kế tinh xảo nhưng vẫn không mất đi đạo đức lễ nghi và phong phạm quân tử…
Tiểu Tần tướng quân liên tục đồng ý. Ông ta đang muốn rời đi thì Lục Trường Anh đã nhẹ giọng gọi lại.
“Tiểu Tần tướng quân,” Lục Trường Anh mặc trường bào màu xanh, mặt mày bình thản nói, “Lời ta đã chuyển cho Lục Phân. Thi thể huyết nhục mơ hồ cũng được, nhìn không rõ hình người cũng thế, đêm qua vì sao ông không xuất hiện ở Ưng Chủy Phong ta đều không so đo. Chỉ cần Lục gia thừa nhận đây là thi thể của Lục Phân thì người này vĩnh viễn biến mất. Lục gia không nhận, ta không nhận, thế gian mọi người cũng đừng mong nhận. Chỉ cần thế là đủ.”
Tiểu Tần tướng quân vùi đầu đáp vâng.
Lục Trường Anh bật cười nói, “Viết thư đi. Viết xong thư chúng ta cũng nên về nhà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.