Ánh sáng trong phòng tối tăm lạnh lẽo, đá dát vàng, xương thú, thẻ tre đặt cao trong tủ, ánh nến nhợt nhạt tỏa sáng.
Trong phòng có ba người, Lục tam thái gia tựa lưng vào ghế, cả người dần co rụt lại. Giọng người kia càng lúc càng nhẹ, giống như hạt bụi nổi trong không trung. Lời đến cuối cùng lại như nghiến răng nghiến lợi, rợn người giống như người ta cầm đao nhọn róc xương lột da.
“Không… Không…” Lục tam thái gia run rẩy, tay không nhịn được run không ngừng. Lão đã tuổi già sức yếu, nhưng dù lão đã phạm phải nhiều ít chuyện, tạo bao nhiêu nghiệt thì… cũng đã qua 20 năm rồi!
Còn ai nhớ rõ nữa!
Bà ta đang lừa lão thôi!
Cho dù thật… Cho dù bà ta thật sự đã biết thì có thể thế nào!?
“Trưởng tẩu”
Trong màn đêm đen kịt, ánh nến bỗng nhiên chợt lóe lên. Trong ánh sáng lập lòe đó, bóng người kia chậm rãi rõ hơn, ánh mắt cực kỳ ảm đạm, khóe mắt đã có nếp nhăn sâu hằn, khóe miệng bình thản nay nhếch lên. Thoạt nhìn bộ dạng này cực kỳ từ bi, giống như đang than trời trách đất.
Người tới là Chân Định đại trưởng công chúa.
Là Lục gia lão tổ tông đã ăn chay niệm phật mấy năm.
“Trưởng tẩu nói đệ đệ giấu ngài, giấu huynh trưởng, giấu diếm Lục gia tổ tông…” Lục tam thái gia khặc khặc cười, như than thở nói, “Trưởng tẩu, chúng ta đều già rồi, ca ca cũng đã chết già, hiện tại ngài cầm chậu phân hắt lên người ta cũng không khỏi quá mức đi. Đệ đệ là kẻ không bản lĩnh, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kieu/875112/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.