Chương trước
Chương sau
Pháo hoa đốt cả một đêm, bùm bùm bên ngoài song cửa sổ.
Màu sắc pháo hoa sáng lạn đẹp đẽ nhưng lại ảnh hưởng tới giấc ngủ của mọi người trong dịch quán…
Đón giao thừa là phải thức đêm, nhưng nào có hộ gia đình nào thật sự thức cả đêm? Mùng một đầu năm đều nhiều việc, phải đi tế tổ, làm gia yến, trụ cột trong nhà càng mệt hơn vì phải chăm lo ăn uống của cả nhà thế nên thông thường mọi người sẽ đợi tới canh ba và đi ngủ một lát, tốt xấu cũng có thể nghỉ ngơi dưỡng tinh thần.
Nhưng dân chúng U Châu quá nhiệt tình, mọi người trong dịch quán có chút ăn không tiêu. Giống như Hồ Ngọc Nương lúc này đang ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật.
“Ngươi nói xem nếu Lục đại ca vẫn không tỉnh thì ngươi và A Ninh phải làm sao đây?” Hồ Ngọc Nương xoa xoa đôi mắt, nửa mộng nửa tỉnh đặt câu hỏi.
Hôm qua lúc Chu Thông Lệnh rời đi đã gần giờ Tý, Chân Định đại trưởng công chúa đóng cửa gọi từng đám người vào bàn chuyện nên căn bản không rảnh để ý tới mấy tiểu cô nương. Hồ Ngọc Nương thấy thế thì cùng mọi người vui vẻ chạy đông chạy tây, Mông Thác dựa vào hành lang lời ít mà ý nhiều kể lại tình huống của Lục Trường Anh. Những lời này tiểu binh tới báo tin đã nói rồi nhưng Trường Đình vẫn nghe hết từng câu không bỏ sót.
Là người của Mông Thác tìm được ở trong núi sâu cách Ký Châu trăm dặm. Lúc tìm được bọn họ chỉ thấy trong trời đông giá rét ấy Lục Trường Anh nằm hôn mê bất tỉnh trên lưng một con ngựa gầy. Một nữ tử đang dắt con ngựa kia, nàng ta không biết đường tới Ký Châu đi như thế nào mà chỉ đi theo con ngựa, hy vọng nó quen đường cũ có thể quay về.
Cả người Lục Trường Anh đều là vết thương, đến móng tay cũng cắm đầy dằm gỗ, lưng có vết đao và cả vết bỏng. Nữ tử kia thì cả người tiều tụy, vừa thấy người trong lòng đã run sợ.
Nàng ta tên là Bách Tước.
Không sai, đó chính là Bách Tước hầu hạ nàng. Đêm đó Trường Đình bảo nàng ta đi lên thám thính sự tình, mọi việc sau đó lại ngoài ý muốn nên nàng ta không kịp quay về xe ngựa. Trường Đình nghĩ mọi người đều đã chết, nào ngờ Bách Tước là người linh hoạt, trong lúc hỗn loạn nàng ta lập tức nằm xuống giả làm người chết. Làm gì có ai để ý tới một nha đầu nho nhỏ đã chết hay chưa? Xong việc bọn họ dọn sạch thi thể, đào mấy cái hố rồi chôn là xong. Bách Tước ở trong đất đào thật lâu cuối cùng cũng thấy đường sống.
Đây đều là Mông Thác nói cho nàng, ngay khi tìm được Lục Trường Anh hắn lập tức cho người ra roi thúc ngựa tới bẩm báo cho nàng. Hắn lại tìm đại phu, cũng không đưa người về Dịch thành mà tạm thời sắp xếp ở Ký Nam chỗ Thạch lão nhị. Cuối cùng hắn tự mình cưỡi ngựa tới U Châu để báo cáo tình hình cho nàng.
Hôm qua hai người dựa vào hành lang nói một lát thì Nga Mi tới nói Chân Định đại trưởng công chúa muốn gặp Mông Thác.
Trường Đình đành phải trở về phòng trước, cả đêm đều không thấy bóng dáng tên kia đâu.
Chân Định đại trưởng công chúa phát hiện ra hắn cũng không phải việc ngoài ý muốn. Rốt cuộc bà ấy là đương gia chủ mẫu vài thập niên cũng không phải đùa. Nhưng bọn họ nói cái gì, Chân Định đại trưởng công chúa có thể vì chuyện này mà hoài nghi, thậm chí câu chuyện của bọn họ liệu có ảnh hưởng tới kế hoạch sau đó không… Đối với những băn khoăn này kỳ thực Trường Đình không hề nắm chắc. Nga Mi tới quá gấp, nàng thậm chí còn không kịp dặn dò Mông Thác. Nàng đã giấu Chân Định đại trưởng công chúa làm khá nhiều thứ nhưng nàng cũng không hoảng hốt. Không hiểu sao nàng lại tin Mông Thác nhất định có thể ứng phó được.
Hắn cứu nàng hai lần, đều là lúc nghìn cân treo sợi tóc: lần đầu tiên hắn ngồi trên lưng ngựa cầm cung bắn tên, lần thứ hai một đao chắn kẻ địch dữ tợn…
Đúng rồi! Tay hắn!
Trường Đình nửa ngồi ở mép giường, tinh thần lập tức khẩn trương hơn. Hôm qua lang trung lại đây khám lưng cho nàng, lại nhìn lỗ tai cho Trường Ninh, khám chân cho Nhạc lão tam nhưng lại không khám tay cho hắn! Làm gì có ai dùng tay không chặn đao mà không đau?! Hắn hỏi nàng mấy lần có đau không nhưng nàng lại quên không hỏi hắn lần nào!
Hồ Ngọc Nương ôm gối đầu sắp ngủ lại nghe thấy Trường Đình tỉnh lại hô to.
“Mãn Tú! Đi chợ mua hai cái giò lợn, hầm với đậu tương, củ mài và đảng sâm!” Trường Đình nghĩ nghĩ, “Hôm nay mùng một, chợ không mở, đi hỏi Khương trưởng quầy xem có thể mua được hai cái để hầm không!”
Hồ Ngọc Nương có chút ngượng ngùng đẩy đẩy Trường Đình, “Ai da, người ta đang giữ đạo hiếu, không được ăn thức ăn mặn!”
Trường Đình trợn trắng mắt, đẩy nàng ta ra nói, “Xin lỗi nhé, không phải hầm cho ngươi đâu.” Vừa nói nàng vừa nghiêng đầu nhìn song cửa sổ, “Còn nữa, mặt trời cao bằng cây sào rồi, ngươi không dậy khiến A Ninh học theo cũng ăn vạ không đứng dậy. Rõ ràng ngươi đã tỉnh, nếu còn ngủ nướng ta đánh đó.”
Hồ Ngọc Nương duỗi người, vừa xuống giường vừa mơ màng gào, “Bỏ qua một bên chuyện canh chân giò… Ta còn đang hỏi ngươi chuyện Lục đại ca đó…”
Trường Đình nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, Bạch Xuân vừa lúc đang khuyên nhủ Trường Ninh. Nàng ta gấp đến độ sắp quỳ đến nơi rồi thế là Trường Đình vội xua tay với Hồ Ngọc Nương sau đó ló đầu vào mắng em gái, “Lục Trường Ninh, mau dậy ngay! Còn nằm nữa hôm nay không có cơm ăn!”
“Ai ——” Chắc Trường Ninh đang che gối đầu nên giọng có vẻ nghèn nghẹn.
Trường Đình quay đầu đáp lời Ngọc Nương, “… Làm sao? Nên làm sao thì làm thế. Huynh ấy mà cứ hôn mê thì không phải ca ca của ta à?”
Hồ Ngọc Nương lau mặt, Trường Đình duỗi tay đưa hương cao qua sau đó buông tiếng thở dài dựa vào trước gương đồng, “Một đường gian khổ đều sống được, ca ca kiên cường như vậy nên dù chỉ còn một hơi cũng phải cố chống đỡ! Ta làm muội muội còn có thể kéo chân sau ư? Chỉ cần có ta thì ca ca nhất định sẽ tốt hơn, dù vất vả cũng không sợ. Ca ca là anh hùng thì ta cũng không thể để Lục gia đại phòng mất mặt được.”
Lục Trường Anh xác thật là anh hùng. Hắn mới là người chân chính một tay chắn đao, kéo một nữ tử xuyên qua tầng tầng trùng vây và vẫn còn sống. Lúc này hắn thắng!
Hồ Ngọc Nương “Aizzz” một tiếng, lại thay đổi nước giặt sạch khăn sau đó đắp khăn ấm lên mặt nín thở nói, “Nghe ngươi nói thì chúng ta còn phải về Ký Châu sao? Ít nhất cũng phải đưa Lục đại ca về Bình thành chứ? Thúc phụ của ngươi không phải thứ tốt, ca ca ngươi còn sống một ngày thì hắn sẽ không có biện pháp đường đường chính chính bước lên chủ vị. Dù ca ca ngươi không tỉnh thì hắn cũng không thể đi tiếp được!”
“Suỵt ——” Trường Đình vội vàng ra hiệu im lặng, rồi nhìn trong phòng sau đó nhẹ giọng nói, “Ngươi cũng đừng nói lỡ miệng! Ta không muốn A Ninh biết những việc này!”
Nói xong nàng lại thò người ra mắng Trường Ninh, “Lục Trường Ninh, muội có dậy không?! Sao ta không nghe thấy động tĩnh gì thế?!”
“A… dậy rồi, dậy rồi… Bạch Xuân, ngươi đưa sai giày cho ta rồi!” Tiểu cô nương vẫn buồn ngủ, giọng mềm mại cực kỳ.
Hồ Ngọc Nương bĩu môi nói, “Ngươi cứ như con gà mái già, chuyện gì ngươi cũng không cho A Ninh biết thì làm sao được? Vào nhà đó rồi ai sẽ cùng ngươi thân cận nhất? Không phải A Ninh à? Ngươi phải thương lượng mọi việc với con bé, A Ninh cũng không nhỏ…”
“Không nhỏ mới là lạ! A Ninh mới bảy tuổi ——”
“Tám tuổi!” Hồ Ngọc Nương sửa lại, “Hôm nay chính là mùng một tết rồi.”
Trường Đình trầm mặc, duỗi tay đưa một cái khăn sạch cho Ngọc Nương: “Chờ một chút đi, chờ A Ninh hiểu chuyện thêm một chút thì ta sẽ nói cho con bé.” Nói chuyện với Hồ Ngọc Nương thì nội dung thường không thể đi thẳng. Bọn họ nói từ bắc vào nam, từ tây sang đông. Mông Thác bị người ta gọi đi, Trường Đình không có ai chia sẻ thế là đành quy củ canh Hồ Ngọc Nương rửa mặt, sau đó mới xoay đề tài về chỗ cũ, “… Nói đến ca ca ta cũng không chuẩn bị nói việc này cho tổ mẫu. Một là ta không biết bà ấy có thái độ gì, hai là hiện tại ca ca còn đang hôn mê. Càng ít người biết càng tốt, nhiều người nhiều miệng, một khi không chú ý sẽ mất nhiều hơn được. Chờ ca ca tỉnh lại chúng ta sẽ coi đó như át chủ bài mà ra sát chiêu…”
“Nhưng vì sao Lục đại ca lại chưa tỉnh?” Hồ Ngọc Nương rửa mặt xong quay người đi thay quần áo. Nàng ấy nói: “Trong núi có thợ săn trúng độc nên không tỉnh, có nhiều người đói quá mới ngất, có nhiều người bị mãnh thú cào một cái chảy nhiều máu quá nên cũng ngất. Phải tìm ra nguyên nhân thì mới tiện bốc thuốc.”
Đạo lý này Trường Đình cũng hiểu, nàng cũng tin tưởng Mông Thác đã đi khắp nơi mời đại phu thì cũng không có khả năng không hiểu.
“Bị thương nặng, hình như huynh ấy bị đập trúng đầu và lưng.”
Đây có tính là anh em tương thông không nhỉ?
Hồ Ngọc Nương đột nhiên nhảy lên nói, “Thử dùng kim đâm vào tay huynh ấy xem! Tay đứt ruột xót, đau quá không chừng người sẽ tỉnh lại! Chọc ngón tay, chọc vào ngực, nếu vẫn không tỉnh thì chọc vào huyệt Thái Dương! Hai bên đều cắm châm, chính là phương pháp cấp cứu dân gian, trước kia hẳn ngươi chưa nghe nói tới đúng không… Mau thử xem! Lục đại ca có thể tỉnh hay không chỉ toàn dựa vào mấy cây châm thôi đó!”
Trường Đình đột nhiên thấy u oán. Hôm qua Mông Thác nói hắn từng bê đá áp lên ngực Lục Trường Anh, lại vác anh nàng ra ngoài dốc ngược, rồi tự tay đút mấy chén canh gạo lức… Đó là anh nàng đó! Có phải đám người tập võ này đầu óc đều nghĩ xiên vẹo thế này không nhỉ?! Cái tên Mông Thác đầu đất chết tiệt kia còn nghiêm trang mà nói lời hay, “Mấy biện pháp này của ta đã cứu được mấy huynh đệ rồi đó. Chẳng qua ta không tìm được phương pháp thích hợp với Lục Đại lang quân. Không sao, Lục Đại lang quân tốt xấu còn nuốt được thức ăn lỏng, sẽ tồn tại được. Chờ ta tìm ra cách thích hợp chắc chắn cứu được.”
Phải, Trường Đình rõ ràng biết Mông Thác đang trấn an nàng. Nhưng những lời này… Cũng không làm cảm xúc của nàng chuyển biến tốt đẹp hơn… Nghĩ tới anh mình còn chưa tỉnh đã có kẻ nhân lúc ấy dùng hết cách kỳ dị này tới cách quái đản khác mà hành xác hắn là Trường Đình đã muốn mượn mấy cây pháo hoa bắn tung cái tên đầu đất này lên trời.
Hiện giờ nghe Hồ Ngọc Nương nói thế là nàng chỉ thấy đầu to gấp đôi, còn kinh hơn cả nghe pháo hoa cả đêm.
Hồ Ngọc Nương còn đang nghĩ chủ ý nhưng khóe mắt thoáng thấy Trường Ninh xoa đôi mắt mờ mịt đi ra thế là vội duỗi tay ôm con bé. Nàng ấy đang muốn nói chuyện thì ngoài cửa lại có người gõ ba tiếng, ngay sau đó giọng Nga Mi truyền vào.
“Các vị cô nương hẳn còn chưa dùng đồ ăn sáng phải không? Chân Định đại trưởng công chúa dặn người làm bánh hoa quế, các vị cô nương còn không xuống thì bánh sẽ lạnh đó!”
Trường Đình đáp “Đã biết”, sau đó nàng ra hiệu cho Hồ Ngọc Nương rồi lắc lắc sống lưng. Vết thương được đắp thuốc, cả người ấm áp thoải mái. Nàng duỗi tay nắm tay Trường Ninh đẩy cửa đi xuống lầu. Nàng xuống rồi mới thấy mấy vị gia tướng của Lục gia và mấy người lạ mặt. Bọn họ thần sắc ngưng trọng cầm đao tránh đi chỗ khác khiến nàng suy tư.
“Đêm qua ngủ ngon không?” Chân Định đại trưởng công chúa mang khí sắc hồng nhuận cân xứng, dịu dàng hỏi.
Trường Đình hé miệng cười gật đầu, Trường Ninh thì vẫn chưa hết giận nên chỉ lẩm bẩm, “Cháu không ngủ được gì, phòng cháu đối diện bờ sông nên cả đêm bùm bùm không yên.”
Chân Định đại trưởng công chúa im lặng không nhắc tới chuyện hỏa hoạn và tập kích đêm qua nên Trường Đình tự nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền nói tiếp, “Quả là hơi ồn.”
“Vậy đổi phòng đi.” Chân Định đại trưởng công chúa uống một ngụm trà, “Đổi đến lầu 3 đi, vừa lúc đối diện phòng ta còn một phòng, không quá gần bờ sông nên ít nhất cũng chắn được chút tiếng ồn.”
Nhưng càng gần bà ấy đúng không?
Trường Đình không tỏ ý kiến mà chỉ cười gật đầu. Vừa gật đầu nàng vừa nghĩ phòng của Mông Thác… hình như cũng ở lầu ba… hình như ở cạnh phòng lớn… hình như chỉ cách một bức tường…
Ừ, không hiểu sao nàng lại thẹn thùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.