Một đêm không thể ngủ ngon.
Phía đông đã trắng như bụng cá, lúc này Trường Đình mới dựa vào trên giường ấm mà trầm trọng thiếp đi. Chỗ ngực áo thiếu một vật nên nàng cảm thấy cực lạnh —— chiếc nhẫn ban chỉ kia là thứ duy nhất nàng có thể lấy ra lừa Chu Thông Lệnh. Đồng thời nó cũng là vật duy nhất Lục Xước để lại cho nàng.
Trường Đình cực kỳ luyến tiếc nhưng một khi làm việc thì phải nắm chắc, không thể mang tâm lý may mắn ra mà hy vọng.
Kẻ cầu may chỉ là dân cờ bạc, hiện giờ nàng không có lợi thế, cũng không thể đánh cuộc. Nàng càng không phải kẻ đánh bạc.
Trường Đình sờ sờ ngực, mơ màng buồn bã mất mát.
Giường nhỏ, bên ngoài cửa sổ của dịch quán lại vừa lúc có một cây tùng cao lớn. Chạc cây lay động vài cái lắc lư bên ngoài song cửa lầu ba, Trường Đình bọc thảm nhỉ rúc vào trong góc, cả người cuộn tròn, đầu gác lên tường. Nàng thấy mình vừa nhắm mắt đã nghe được bên tai bản thân có tiếng “Ong ong”, tiếng người đi lại tới lui, còn có giọng nữ nhân nói chuyện nhỏ vụn.
Qua một lát nữa lại có người tới giúp nàng đắp chăn.
Trường Đình không mở mắt mà chỉ trở mình. Nàng giống như đang ngủ lại giống như thanh tỉnh. Suốt cả buổi nàng đều rơi vào trạng thái hốt hoảng, càng ngủ càng hoảng. Nghĩ tới trận ác chiến phải đánh ngày mai là lòng nàng lại gấp gáp nói với bản thân phải ngủ. Dù chỉ ngủ một canh giờ cũng phải ngủ, nhưng ai biết nàng càng lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kieu/875079/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.