Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Lâm Diệp càng ngày càng tái nhợt, nhưng đao pháp trong tay lại không rối loạn chút nào, từng chiêu từng thức, như linh dương treo sừng, tuyệt vời đến đỉnh cao.
Linh lực bên trong cơ thể hắn quả thật là sắp kiệt quệ, nhưng sức máu thịt vẫn còn, nhờ vào lĩnh ngộ "bí quyết Lục Tử Đạo" tỉ mỉ có thứ tự, làm cho hắn chỉ dựa vào "Triền Tự Quyết" đã hoá giải được tất cả sự công kích.
Triền đấu, chính là kỹ thuật quanh co.
Triền Tự Quyết này chính là "dùng khéo léo khống chế địch, mượn sức đánh sức", giống như bốn lạng địch ngàn cân, lấy nhu thắng cương.
Lúc này "Triền Tự Quyết" này thi triển ở trong tay Lâm Diệp, giống như tằm xuân nhả tơ, kéo dài, liên tục như mưa xuân, ào ào như sóng trên sông, chủ yếu chính là dùng sức đánh sức.
Sắc mặt Liên Như Phong càng trở nên u ám, cảm giác đối phương giống như một con cá chạch trơn trượt, làm cho một một kích của hắn ta đều giống như đánh vào trong vũng bìn, vô cùng khó chịu.
Đây là đao pháp gì vậy?
Liên Như Phong tu luyện đến nay, liên tục bôn ba giữa thôn Phi Vân và bộ lạc Thanh Dương, thậm chí còn từng đi qua thành Đông Lâm, gặp rất nhiều cường giả và công pháp lợi hại.
Nhưng lại hoàn toàn không tìm ra một bộ công pháp huyền diệu giống như đao pháp của Lâm Diệp.
Nhưng Liên Như Phong rất nhanh đã phát hiện ra, sắc mặt của Lâm Diệp đã càng lúc càng tái nhợt, cả người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, rõ ràng là đã sắp không nhịn được.
"Đợi sau khi giết chết vật nhỏ này, có lẽ có thể đoạt lấy công pháp mà hắn học được?"
Trong lòng Liên Như Phong lung lay, bộc phát quyết tâm kiên quyết giết chết Lâm Diệp.
Tên thiếu niên này lai lịch thần bí, mới chỉ có mười mấy tuổi, đã có sức chiến đấu đáng sợ như vậy, nếu để cho hắn sống sót, vậy thì sau này còn đến đâu nữa?
Xuỳ!
Bỗng dưng, một trường mâu bạch cốt đột nhiên phá vỡ hư không mà đến, trên thân mâu tung bay tinh huy mát lạnh sáng chói.
Hả?
Con ngươi Liên Như Phong co lại, đây là?
Phốc!
Hoàn toàn không kịp né tránh, hắn ta chỉ cảm thấy ngực chợt đau nhói, một khắc sau trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.
Lâm Diệp thấy vậy, ngơ ngác, chợt nôn ra một ngụm khí đục thật dài, chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi khó có thể diễn tả bằng lời dâng trào toàn thân như thuỷ triều.
Hắn cắn đầu lưỡi một cái, cảm giác đau nhói làm cho hắn cố gắng tiếp sức tinh thần, lúc này cũng không thích hợp để nghỉ ngơi.
"Người đều giết sạch rồi."
Bên tai vang lên một giọng nói điềm tĩnh dễ nghe, như gió mát chầm chậm đến.
"Giết sạch rồi?"
Trong đầu Lâm Diệp thoáng qua hình ảnh của "Ngô Hận Thuỷ" kia, không khỏi ngẩn ngơ.
"Ừ."
Bên cạnh, Hạ Chí hất gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn lên, nhìn gương mặt trắng bệch kia của Lâm Diệp, không khỏi cau mày lại, nghiêm túc nói: "Ngươi nên nghỉ ngơi đi."
Nói xong, nàng cũng không quan tâm là đồng ý hay không, một tay túm lấy y phục ở eo Lâm Diệp, xách hắn lên, rồi sau đó lao đi về phía xa xa.
"Lại bị tiểu nha đầu này xách đi rồi..."
Lâm Diệp cười khổ, cảm thấy thật mất mặt, cũng không nhìn được sự mệt mỏi khắp người, ngủ thật say.
Đến lúc này, Ngô Hận Thuỷ, Liên Như Phong, một nhóm mười sáu người tất cả đều đền tội!
Thi thể ngổn ngang, nằm ở các góc khác nhau của thôn Phi Vân, dưới ánh chiều tà như máu, hiện ra trông thấy mà giật mình.
...
Lâm Diệp mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, hắn nghe thấy một âm thanh trong trẻo lạnh lùng quen thuộc vang lên:
"Cầu đạo giả, lần sau thời gian mở "Thông Thiên bí cảnh" là ba tháng sau, ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo được đặt tên là "Luyện Thể", cơ hội qua ải sẽ là một trăm lẻ tám lần, nếu cuối cùng thất bại, Thông Thiên bí cảnh sẽ rơi vào trạng thái phong ấn lần nữa, cho đến một ngàn năm sau mới có cơ hội mở ra lần nữa..."
"Ba tháng? Tính thời gian trong khoảng cách một lần vào ải, dường như đã không còn lại bao nhiêu thời gian!"
Đột nhiên, Lâm Diệp tỉnh dậy từ trong giấc mộng, mở mắt ra.
Nhìn thấy trưng bày trong nhà quen thuộc, hắn kinh ngạc trầm tư hồi lâu, cuối cùng mới lắc đầu một cái, không nghĩ nhiều nữa, cách vào ải Thông Thiên bí cảnh còn một khoảng thời gian, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Hắn đứng dậy xuống giường, cảm giác mệt mỏi toàn thân quét sạch, chỉ là có chút yếu ớt.
Hạ Chí đẩy cửa vào, nhìn thấy Lâm Diệp đứng dậy, dường như cũng không kinh ngạc, chỉ nói: "Ta đói rồi."
Lâm Diệp ngơ ngác, vốn cho là Hạ Chí sẽ ân cần hỏi han mình một phen, ai có thể ngờ mới vừa tỉnh lại đã nghe được một câu nói thúc giục mình nấu cơm.
Hắn đành nhún vai: "Ta đi nấu cơm."
Nói đến đây, hắn đột nhiên hỏi: "Ta đã ngủ mấy ngày?"
Hạ Chí nói: "Bốn ngày."
Lâm Diệp lập tức mở to hai mắt: "Những ngày qua ngươi cũng không ăn cơm?"
Hạ Chí gật đầu một cái.
Lâm Diệp lập tức xoay người đi vào trong phòng, để "ân nhân cứu mạng" của mình đói bốn ngày, làm cho Lâm Diệp cũng cảm thấy đau lòng.
Ngay khi Lâm Diệp bận rộn ở phòng bếp, Tiêu Thiên Nhậm vô cùng lo lắng đi đến, khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Diệp, lập tức vui vẻ nói: "Lâm Diệp, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi!"
"Tiêu bá, có chuyện gì không?"
Lâm Diệp vừa bận rộn làm việc, vừa thuận miệng nói.
Thấy dáng vẻ không yên lòng kia của Lâm Diệp, Tiêu Thiên Nhậm lập tức cạn lời, bốn ngày trước xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ như thế vẫn không gọi là chuyện sao? Tên tiểu tử này ngươi hôn mê suốt bốn ngày, chẳng lẽ cũng không gọi là chuyện sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.