Chương trước
Chương sau
Vượt hay là không vượt?
Sau khi tỉnh táo lại, trong lòng Lâm Diệp vẫn đang suy nghĩ vấn đề này. Tất cả những gì xảy ra hắn hoàn toàn không hiểu.
Hắn không rõ cửa thứ nhất trên Thanh Vân Đại Đạo ẩn chứa nguy hiểm gì. Nếu vượt ải thất bại, có gặp hậu quả gì không?
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, chỉ cần vượt ải thành công, có thể chiếm được một bộ pháp môn có tên "Tiểu Minh Thần Thuật", hơn nữa khoảng cách đến cánh cửa màu đỏ ở đầu cuối Thanh Vân Đại Đạo hay còn gọi là "Thông Thiên Chi Môn" càng gần hơn.
Cuối cùng vượt hay là không?
Ở thời điểm này cũng không có người nói cho Lâm Diệp nên lựa chọn thế nào, hắn chỉ có thể dựa vào mình lựa chọn.
Từ từ!
Lâm Diệp đột nhiên nhớ đến, nếu nơi này không có ai, vậy thì âm thanh ban nãy từ đâu vọng tới?
"Xin hỏi tiền bối, nếu vãn bối chọn lựa vượt cửa ải này, thì cần chuẩn bị những gì?"
Lâm Diệp ngẩng đầu lên, chắp tay hành lễ hướng bốn phương. Tuy rằng hắn không biết chủ nhân âm thanh ban nãy là ai, nhưng bây giờ đang có việc cầu người ta, hạ thấp tư thái mới là thái độ tốt nhất.
Nhưng để Lâm Diệp đợi hồi lâu vẫn không có ai trả lời, chỉ có quầng sáng trước người một thước vẫn yên lặng lơ lửng, trong suốt long lanh.
"Xem ra, chỉ có thể tự mình quyết định."
Lâm Diệp thở dài trong lòng, ánh mặt hiện lên vẻ kiên quyết chưa từng có. Hắn không phải loại người lo trước sợ sau, đắn đo, do dự.
Nếu cơ duyên đã mở ra trước mặt còn không xông một lần, hắn tuyệt đối không cam tâm.
"Vượt."
Từ trong môi Lâm Diệp phun ra một chữ.
Tiếng này giống như một tín hiệu, ngay khi dừng lại, đạo thanh âm lành lạnh như băng kia vang lên lần thứ hai: "Bắt đầu vượt quan, tìm hiểu và khắc họa được hoa văn Lưu Quang coi như thành công vượt ải."
Hoa văn Lưu Quang?
Vậy mà là khảo nghiệm tài năng khắc họa hoa văn của mình?
Ngay trong lúc Lâm Diệp nghi hoặc, quầng sáng trước người nổi lên từng gợn sóng nhẹ, giống như thức tỉnh lại từ trong yên lặng.
Chợt Lâm Diệp thấy được một hình vẽ hoa văn chằng chịt, phức tạp, tối nghĩa hiện ra giữa quầng sáng. Mỗi một nét vẽ giống như tia sáng nhảy múa, nhẹ nhàng dịch chuyển khiến người hoa mắt.
Lập tức ánh mắt Lâm Diệp bị hấp dẫn, chăm chú nhìn chằm chằm.
Từ lúc còn rất nhỏ, Lâm Diệp đã đi theo bên người Lộc tiên sinh, mưa dầm thấm đất, cực kì thấu hiểu một đường hoa văn.
Hoa văn hay còn gọi là hình vẽ hoa văn, mỗi loại hình vẽ hoa văn có thể phát huy ra tác dụng và uy lực khác biệt.
Dựa theo uy lực, người ta chia làm hai loại hoa văn là hoa văn cơ bản và hoa văn cao cấp.
Hoa văn cơ bản chỉ hình vẽ hoa văn đơn nhất giống như hoa văn Xích Hỏa, hoa văn Thanh Mộc, hoa văn Canh Kim,...
Hoa văn cao cấp hay còn gọi là trận pháp hoa văn, được cấu thành từ nhiều loại hoa văn cơ bản khác biệt tổ hợp lại.
Chung quy lại, hoa văn sư thích gọi hoa văn cơ bản và hoa văn cao cấp tương ứng với bức họa hoa văn và trận pháp hoa văn.
Cách gọi này cũng liên quan đến việc phân chia cấp bậc hoa văn học đồ (*) và hoa văn sư.
(*) học đồ: người học việc, tập sự
Ở trong giới tu hành, người có thể khắc họa thuần thục ba mươi sáu bức họa hoa văn cơ bản thì gọi là hoa văn học đồ sơ cấp. Người khắc họa được bảy mươi hai bức họa hoa văn cơ bản thì được gọi là hoa văn học đồ trung cấp. Nắm giữ một trăm linh tám bức họa hoa văn cơ bản thì gọi là hoa văn học đồ cao cấp.
Còn người dựa vào một mình hoàn thành một trận pháp hoa văn thì đã có thể tự xưng là một gã hoa văn sư hợp lệ.
Đương nhiên, Lâm Diệp cũng không có khái niệm phân chia các cấp bậc rõ ràng như vậy. Nhưng hắn thuộc làu các loại hoa văn cơ bản, cũng nhỡ kỹ trong lòng.
Những năm tháng đi theo Lộc tiên sinh, cuộc sống mỗi ngày của Lâm Diệp không rời hai việc học tập và khắc họa hoa văn. Hiện giờ, chỉ tính số lượng bức họa hoa văn mà hắn nắm giữ, ước chừng đã nhiều hơn một ngàn.
Nhưng mà tất cả là hoa văn cơ bản, bởi vì dựa vào tu vi hiện giờ của Lâm Diệp cũng chỉ có thể khắc dấu được hoa văn cơ bản.
Cho dù vậy, nếu để các hoa văn sư trong giới tu hành biết được Lâm Diệp mới mười ba tuổi đã có thể nằm giữ hơn một ngàn bức họa hoa văn cơ bản chỉ sợ kinh ngạc ngoác mồm.
Dù sao, có thể nắm giữ một trăm linh tám bức họa hoa văn cơ bản đã có thể xưng là hoa văn học đồ cao cấp.
Vừa so sánh như vậy, có thể thấy được tạo nghệ của Lâm Diệp trên con đường hoa văn cao phi phàm bao nhiêu.
Chỉ có tiếc nuối duy nhất là Lộc tiên sinh chưa bao giờ nói ra những điều này với Lâm Diệp. Hơn nữa mỗi lần Lâm Diệp hỏi chuyện đều bị Lộc tiên sinh nói chưa được.
Nhưng mà, mặc cho Lâm Diệp suy tư, hắn căn bản chưa từng nghe qua trong một mớ hoa văn cơ bản có một loại bức họa tên gọi là " hoa văn Lưu Quang."
Hiển nhiên, vừa liếc mắt một cái Lâm Diệp đã nhận ra, trên quầng sáng hiển hiện một bức hoa văn cơ bản, chắc chắn không phải là trận pháp hoa văn.
Đáng tiếc trong trí nhớ của hắn chưa từng xuất hiện cái tên "hoa văn Lưu Quang" này, ngay cả Lộc tiên sinh cũng chưa bao giờ nhắc đến.
Đương nhiên Lâm Diệp hiểu được, hoa văn cơ bản nhiều không kể xiết, có thể coi là phong phú đa dạng, hắn không biết đến chưa chắc là không tồn tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.