Sắc mặt của tiểu cô nương vẫn điềm tĩnh, nhưng lại chứa đựng một sự kiên định trước giờ chưa từng có trong đôi mắt đen ấy.
Lâm Diệp im lặng giây lát, nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào ban ngày, hắn lờ mờ hiểu ra một chút, nói: “Vậy một nam một nữ không phải là người xấu.”
Hạ Chí lắc đầu nói: “Ta không biết thế nào là người tốt người xấu, ta chỉ biết rằng nếu không mạnh mẽ thì ta sẽ trở nên bị động khi gặp người lợi hại hơn mình, ta không thích kiểu bị động như thế.”
Lâm Diệp gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Hắn thật sự đã hiểu rõ, có lẽ thế giới quan của Hạ Chí rất đơn giản, nhưng cô bé có một sự quan sát rất nhạy bén và biết rất rõ mình đang cần gì.
Giống như hôm nay, khi Đại công tử Thạch Hiên bọn họ đến, ngay cả món ngon nhất Hạ Chí cũng không ăn mà quay đầu đi vào phòng.
Giây phút đó, cô bé chắc đã cảm nhận được mình không phải là đối thủ của Thạch Hiên nên chỉ có thể lựa chọn tạm thời rút lui.
Lâm Diệp vừa bới cơm cho Hạ Chí vừa hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào để trở nên mạnh hơn?”
Hạ Chí cầm đũa lên, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Chiến đấu! Chỉ cần đấu với người lớn mạnh thì ta có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.”
Lâm Diệp nheo mắt, câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của hắn và cũng khiến hắn vô cùng đau lòng, đây là cách trở nên mạnh mẽ trong bất lực.
Nếu có các sư môn trưởng bối chỉ dạy, nếu có các công pháp kế thừa lợi hại, nếu có nguồn tài nguyên tu luyện dồi dào thì ai lại chọn cách chiến đấu để làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn chứ?
Tiếc là cho dù Lâm Diệp hay Hạ Chí cũng đều là kẻ cô đơn, giống như một cặp cô nhi, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cuối cùng, Lâm Diệp quyết định, nói: “Chuyện này để từ từ nói sau, đợi mấy hôm nữa ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Hạ Chí gật đầu.
Cô bé chưa từng nghi ngờ hay chống đối với những quyết định của Lâm Diệp, đó là một sự tin tưởng tuyệt đối.
Cũng chính vì niềm tin ấy đã khiến cho Lâm Diệp âm thầm quyết định, đợi khi chuyện của thôn Phi Vân giải quyết xong thì chắc chắn sẽ dẫn Hạ Chí rời khỏi. Trên đường đến thành Đông Lâm, cho dù là dùng cách gì hay phải trả giá thế nào thì cũng phải tìm cho cô bé con đường tu luyện tốt nhất.
Lâm Diệp hoàn toàn không mong muốn nhìn thấy Hạ Chí chém giết chiến đấu với kẻ thù lớn mạnh hơn, bởi như vậy thì quá nguy hiểm.
Trong thức hải, từng sợi dây ý thức giống như thủy triều lao đến cánh cổng bí ẩn màu máu (Cổng Thông Thiên) vốn đang đứng yên sừng sững.
Vù!
Chỉ trong phút chốc, một cảm giác quen thuộc tràn ngập trong cơ thể hắn như thể hắn đang đi trong khoảng thời gian và không gian, vật đổi sao dời và trong cơn mê, hắn lại xuất hiện trong không gian bí ẩn đó.
Thanh Vân Đại Đạo thẳng tắp đi thẳng đến nơi xa, tận cùng là cổng Thông Thiên bí ẩn và cao ngất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]