Trong năm ngày này, ngoài việc ăn cơm, Lâm Diệp còn đấu với Hạ Chí, sau đó nhờ vào dùng thuốc để chữa trị vết thương, hắn lặng lẽ suy diễn chi tiết trận đấu, cứ như vậy cuộc sống cứ lặp đi lặp lại nhưng lại vô cùng phong phú.
Trong năm ngày qua, Lâm Diệp đã làm quen với việc nắm bắt kỹ năng phát lực của cơ thể, có thể thành thạo thay đổi sức mạnh của các bộ phận gân cốt, khớp xương và cơ trên cơ thể.
Hơn nữa, thể phách của hắn cũng đã có một sự thay đổi rất rõ rệt, riêng vẻ bên ngoài thì thân hình của Lâm Diệp vẫn lộ ra vẻ gầy gò và thon dài, nhưng dưới vẻ ngoài gầy gò ấy, từng tấc bắp thịt và màng da như đã được rèn luyện qua, cứng như đá và dẻo như dây thép, từng tấc xương đều được đánh bóng nhiều lần như ngọc thạch, như thể nó được tạo thành từ thép đúc leng keng.
Ngay cả khí huyết toàn thân cũng mạnh hơn trước.
Không nghi ngờ gì nữa, năm ngày liên tục thất bại dường như khiến cho họ thấy nản lòng, nhưng lợi ích mang lại rất rõ ràng để thể phách Lâm Diệp được rèn luyện và hoàn thiện hơn nữa.
Đây chắc chắn là điều khiến Lâm Diệp thấy phấn khích.
Chỉ là trong năm ngày này, máu thịt của thú dữ, Linh cốc cùng các loại linh tài được cất giữ trong nhà của hắn đã tiêu hao đến mức kinh ngạc.
Việc phục hồi vết thương mỗi ngày không chỉ tiêu tốn rất nhiều vật tư, mà ngay cả sức ăn của Lâm Diệp và Hạ Chí cũng tăng lên.
Sức ăn của Hạ Chí so với Lâm Diệp thì chỉ có nhiều hơn mà thôi.
Với tốc độ này, chỉ trong vòng nửa tháng, máu thịt của thú dữ trong nhà hắn sẽ bị ăn hết sạch. Còn về phần Linh cốc, có lẽ không trụ qua nổi một tháng.
Điều này đã khiến cho Lâm Diệp không thể không bắt đầu nghĩ đến chuyện làm thế nào để bổ sung đầy đủ vật tư.
Cũng may, người dân thôn Phi Vân đã bắt đầu khai quật mỏ đồng Phi Vân Hỏa dưới sự dẫn dắt của Tiêu Thiên Nhậm trong những ngày này.
Hiện giờ đã thu hoạch được hàng trăm cân quặng, nếu loại bỏ những tạp chất của những quặng này, có thể còn lại khoảng năm mươi cân đồng Phi Vân Hỏa.
Lâm Diệp cũng thấy yên tâm, nhưng khi nhìn thấy chữ viết của Hạ Chí thì hắn chỉ muốn bật cười, nó giống như con giun đất đang bò lổm ngổm và xấu đến mức suýt chút nữa không nhận ra.
Những chữ này đều là do Lâm Diệp dạy mấy hôm nay, tuy Hạ Chí có thể giao tiếp với hắn rất trôi chảy nhưng vẫn chưa biết chữ. Vì lo nghĩ cho tương lai của Hạ Chí nên Lâm Diệp cũng bắt đầu dạy cô bé biết chữ và viết chữ.
Nếu Hạ Chí đã nói sẽ trở về nhanh thì Lâm Diệp cũng không lo gì nữa, hắn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp.
Khi Lâm Diệp đặt bữa sáng nóng hổi lên bàn thì cánh cổng sân mở ra và ầm một tiếng, một con thú hung tợn trông như một con bê con, trên người phủ đầy lông bờm như bị rực cháy chạy vào trong sân khiến cho mặt đất rung lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]