Ngọc Đoàn Nhi chạy đuổi theo phía sau: "A Thùy tỷ tỷ, bao giờ Đường công tử mới đi cứu Thẩm đại ca?"
A Thùy lắc đầu bế Phụng Phụng, nàng rất muốn mỉm cười để tỏ ra mình không hề thất vọng, nhưng không sao cười nổi: "Ta không biết." Nàng khẽ nói: "Đường công tử nói sẽ lo liệu việc này, ta không rõ y có đi cứu người hay không."
Ngọc Đoàn Nhi ngạc nhiên hỏi: "Sao y không đi cứu Thẩm đại ca ngay? Thẩm đại ca đang gặp nguy hiểm rất lớn mà!"
A Thùy lại lắc đầu: "Đường công tử phải đưa mấy người chúng ta đến nơi an toàn rồi mới rảnh đi làm những việc khác, nên không thể đi cứu người ngay đâu."
Ngọc Đoàn Nhi kéo kéo tay nàng, thì thào: "Vậy chúng ta tự đi cứu người thôi!"
A Thùy vẫn lắc đầu. Dựa vào hai cô gái, muốn lần theo dấu vết Phong Lưu Điếm đã khó lắm rồi, nói gì đến cứu người. "Nếu chúng ta tự ý bỏ đi rồi rơi vào tay kẻ địch thì chỉ gây thêm phiền phức cho Đường công tử, ta nghĩ..." Nàng nhẹ nhàng nói, "Ta nghĩ chúng ta nên tin rằng y sẽ đi cứu người."
Ngọc Đoàn Nhi nhìn nàng kinh ngạc, sắc mặt A Thùy trông rất nhợt nhạt iều: "A Thùy tỷ tỷ, có phải Đường công tử làm tỷ thất vọng lắm không?"
A Thùy kinh ngạc nhìn nàng, không biết phải trả lời thế nào. Ngọc Đoàn Nhi lại hỏi: "Tỷ thích Đường công tử lắm à?"
A Thùy lắc đầu, khẽ nói: "Đường công tử... là ân nhân của ta."
Ngọc Đoàn Nhi hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kiep-mi/3430395/quyen-4-chuong-35-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.