Muốn đến trấn Tiêu Ngọc có bảy tám lối, ngày hôm nay trên con đường nào cũng có người vội vã chạy về hướng Lệ Nhân Cư. Gió lạnh thổi hun hút, đường mòn mới hứng một trận tuyết vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo âm u, bị ngựa giẫm ra vô số vũng bùn, khiến người ta đi lại càng khó khăn hơn. Có người chống một cây gậy trúc, run rẩy đi men theo con đường mòn lầy lội, với dáng đi chập chững xiêu vẹo kia thì muốn đến trấn Tiêu Ngọc e là mất cả ngày. 
Sau lưng hắn có người áo trắng đi theo, là một thư sinh tóc trắng, tấm áo mặc trên người thêu đầy chữ. Thư sinh kia mặt như quan ngọc, môi đỏ như son, tướng mạo phong lưu tiêu sái, không biết năm nay bao nhiêu tuổi. Người chống gậy trúc loạng choạng tiến về phía trước, thư sinh tóc trắng phía sau đi một bước lại thở dài một nhịp: "Ta bảo này, ngươi không thể cải trang một chút à, định trưng bộ mặt 'đẹp như thần tiên' ấy ra cho người ta nhìn hả? Ta thấy ngươi chỉ cần bước một chân vào trấn Tiêu Ngọc thôi thì trong một trăm người sẽ có một trăm hai mươi người biết ngươi là Liễu Nhãn, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần bị ngàn đao băm vằm hoặc là bêu đầu quất xác đi..." 
"Ngươi im đi!" Gương mặt Liễu Nhãn vẫn đáng sợ như cũ, có chỗ đã mọc da non nhưng có chỗ vẫn còn đỏ au, những vết sẹo đỏ rực nổi bần bật trên nền da trắng ngần, khiến người ta nhìn thấy một lần là không muốn nhìn thêm lần nữa. Thư 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kiep-mi/3347908/quyen-4-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.