Khói trắng mù mịt, Liễu Nhãn chỉ cảm thấy một vật gì đó giống như sợi dây thừng quấn quanh người mình mấy vòng, rồi đột ngột kéo hắn ra khỏi ghế. Ngay sau đó có người dùng vật kia buộc chặt hắn lên lưng mình, cõng hắn chạy như bay về phía trước. Chờ cho khói trắng tan đi, hắn mới thấy người cõng mình chạy đi là một thiếu niên mặc áo đen gọn gàng, thắt lưng bên phải đeo một thanh trường kiếm, bên trái đeo một cây cung nhỏ màu đen, khỏi nói cũng biết mũi tên ngắn giết người kia chính là của hắn. Liễu Nhãn ngây ra mất một lúc, đây là một thiếu niên còn rất trẻ, tuổi chừng mười bảy mười tám, làn da rám nắng sau cổ cũng toát ra mùi vị thanh tân và non nớt.
Nhưng mũi tên hắn dùng để giết nhà sư Thiếu Lâm kia lại không hề do dự, ra tay đoạt mạng người ta sạch sẽ gọn gàng, phong cách hành động hoàn toàn không hợp với khí chất thiếu niên ngây ngô toát ra từ con người hắn. Liễu Nhãn nhận ra thiếu niên áo đen này, hắn họ Nhậm, tên là Nhậm Thanh Sầu, một cái tên dở dở ương ương, là một thiếu niên an tĩnh rất hiếm khi nói chuyện với người ta. Khi còn ở Phiêu Linh Mi Uyển, hắn hầu như không ra khỏi phòng mình, gặp ai cũng cúi đầu, tựa như nói vài câu với người ta thì hắn sẽ ngại ngùng vậy, Liễu Nhãn gần như chưa nói chuyện với hắn. Nghe đâu thiếu niên này là học trò của Khuất Chỉ Lương, có thiên phú dị bẩm, võ công cao cường, nhưng học trò lại không hề ngang ngược giống sư phụ, thậm chí còn chưa bao giờ nhắc đến tên sư phụ.
"Nhậm Thanh Sầu." Liễu Nhãn khẽ nói, "Thả ta xuống."
Nhậm Thanh Sầu lắc đầu, giọng hắn nghe hết sức ngây ngô, "Huệ tỷ bảo ta đưa ngươi về."
Liễu Nhãn thoáng ngẩn người, Huệ tỷ là ai? Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới tạm thời nhớ ra trong số Bạch Y Dịch Sứ hình như có một cô gái họ Ôn, tên là Ôn Huệ, xuất thân phái Nga Mi. Giữa rất nhiều Bạch Y Dịch Sứ, võ công nàng không cao, dung mạo cũng không xuất sắc, càng không có tài ăn nói hay văn chương gì, vậy nên ấn tượng của hắn về nàng hết sức mơ hồ. Sau trận chiến trên núi Hảo Vân, lẽ ra nàng phải trở về phái Nga Mi, sao vẫn đi chung với Nhậm Thanh Sầu chứ? "Sao ngươi lại ở Lạc Dương?"
"Bạch cô nương bảo ta và Vi Bi Ngâm dẫn theo bốn Ngưu Bì Dực Nhân chặn đường giết Đường Lệ Từ, cướp ngọc Lục Mị." Giọng Nhậm Thanh Sầu không hề chán nản, nhưng có vẻ hơi ảo não, "Nhưng Đường Lệ Từ thật sự quá khó đối phó, y giết Vi Bi Ngâm và bốn Ngưu Bì Dực Nhân chỉ bằng một chiêu, ta..."
Liễu Nhãn bật cười, "Nên ngươi bỏ chạy luôn à?"
Nhậm Thanh Sầu gật đầu, "Phải, nhưng chờ ta luyện võ công thêm vài năm nữa, không chừng có thể giết được y."
Liễu Nhãn nở nụ cười âm trầm, "Được không đó? Thật ra đêm qua ngươi đã có cơ hội giết y..."
Nhậm Thanh Sầu thoáng sửng sốt, "Vì sao?"
Liễu Nhãn thở dài thườn thượt, "Bởi vì y chính là loại người đó, càng gặp phải tình thế bất lợi lại càng hiếu thắng..."
Nhậm Thanh Sầu buồn bực không đáp, một lúc sau mới thở dài, "Huệ tỷ cũng nói vậy."
Liễu Nhãn thản nhiên hỏi, "Bạch Tố Xa và Ôn Huệ muốn làm gì ta? Ta đã là một kẻ tàn phế, hoàn toàn vô dụng với Phong Lưu Điếm."
"Ngươi..." Nhậm Thanh Sầu dừng lại một thoáng rồi hạ giọng, "Sao ngươi lại nói thế? Tuy ngươi đã tàn phế, nhưng Huệ tỷ vẫn..." Làn da sau cổ hắn chợt ửng đỏ, "Huệ tỷ vẫn rất lo lắng cho ngươi, tỷ ấy nói... Huệ tỷ nói chỉ cần ta đưa ngươi về, tỷ ấy sẽ hầu hạ ngươi cả đời."
Liễu Nhãn lạnh lùng nhìn thiếu niên áo đen không giấu được vẻ ngại ngùng, "Nàng còn đồng ý với ngươi chuyện gì nữa?"
Nhậm Thanh Sầu mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng vẫn đáp, "Huệ tỷ nói sẽ hầu hạ ngươi cả đời, làm nha hoàn cho ngươi, cũng ở bên ta cả đời."
Liễu Nhãn cười nhạt, "Nàng đồng ý với ngươi, ngươi cũng tin à?"
Nhậm Thanh Sầu đáp, "Huệ tỷ sẽ không lừa gạt ta."
Liễu Nhãn nghe giọng điệu một lòng tin tưởng không nghi ngờ của hắn, vốn đã ôm đầy bụng châm chọc, nhưng chẳng hiểu sao tự dưng nguội lạnh đi, chỉ thở dài, "Nếu nàng lừa ngươi thì sao?"
Nhậm Thanh Sầu đáp, "Ta sẽ tha thứ cho tỷ ấy."
Liễu Nhãn im lặng hồi lâu không nói, một lúc sau mới chậm rãi hỏi, "Vì sao ngươi phải gia nhập Phong Lưu Điếm? Vì Huệ tỷ của ngươi à?"
Nhậm Thanh Sầu gật đầu đáp, "Phải."
Liễu Nhãn lạnh lùng hỏi, "Vì Huệ tỷ của ngươi mà ngươi có thể tùy tiện giết người sao?"
Nhậm Thanh Sầu thoáng sững sờ, "Nhưng... Nhưng bọn họ muốn bắt ngươi mà, nếu ngươi bị bọn họ bắt đi thì ta không cứu nổi ngươi đâu. Lục Đạo Luân Hồi của Thiếu Lâm Tự canh phòng nghiêm ngặt, vả lại hòa thượng Thiếu Lâm võ công cao cường, nếu ngươi bị bọn họ bắt đi nhất định sẽ chết. Ta không muốn Huệ tỷ phải đau lòng."
Liễu Nhãn bình thản nói, "Sau này ngươi không được giết người nữa."
"Tại sao?" Giọng Nhậm Thanh Sầu có vẻ vô cùng nghi hoặc. Liễu Nhãn không đáp, một lúc lâu sau mới nói, "Ngươi nghe lời ta là được."
Nhậm Thanh Sầu không nói gì thêm, hắn quả thực vẫn luôn là một đứa trẻ nghe lời. Qua một lúc nữa, Liễu Nhãn lại nói, "Hòa thượng bị ngươi giết là người tốt."
Nhậm Thanh Sầu hỏi, "Hắn muốn giết ngươi, sao ngươi phải nói đỡ cho hắn?"
Liễu Nhãn nhìn vào cổ hắn, "Ta không muốn nói đỡ cho hắn, chỉ không muốn thấy ngươi phải hối hận về sau."
Nhậm Thanh Sầu cõng hắn lao nhanh về phía trước, bước chân vừa nhanh vừa vững, "Vậy ngươi giết nhiều người như thế, về sau có hối hận không?" Liễu Nhãn chỉ cười mà không đáp lời.
Chẳng bao lâu sau, Nhậm Thanh Sầu đã cõng hắn đến chân một sườn núi ở ngoại thành Lạc Dương, đến đây thì dừng bước. Liễu Nhãn đưa mắt nhìn quanh, dưới chân núi là một khoảnh rừng rậm, không thấy nhà cửa gì. Trong rừng có hai cô gái đang đứng, một người chắp tay ngắm núi, một người tựa cây cúi đầu. Nhậm Thanh Sầu đi đến trước mặt cô gái tựa cây, gọi nàng bằng giọng điệu tràn đầy vui sướng và dè đặt, "Huệ tỷ."
Cô gái kia ngẩng đầu lên, Liễu Nhãn thấy nàng dung mạo ôn nhu, tuy chưa thể gọi là xinh đẹp, nhưng cũng không làm người ta ghét bỏ. Nàng nhìn hắn, vành mắt đỏ lên, nói với Nhậm Thanh Sầu, "Ngươi vất vả rồi." Cô gái chắp tay ngắm cảnh núi non xoay người lại, gương mặt trái xoan thanh tú lanh lợi, chính là Bạch Tố Xa, "Tôn chủ."
Liễu Nhãn bình thản nói, "Sau trận thua trên núi Hảo Vân thì ta đã là kẻ vô dụng trong mắt Phong Lưu Điếm, cũng không cần gọi Tôn chủ mà làm gì."
Bạch Tố Xa không đáp, không đáp chính là ngầm đồng ý. Ôn Huệ lại nói, "Cho dù Tôn chủ biến thành dáng vẻ gì, thì đối với tôi Tôn chủ chính là Tôn chủ, vĩnh viễn không thay đổi."
Liễu Nhãn phớt lờ nàng, nhìn sang Bạch Tố Xa, "Ngươi sai người cướp ta về, cũng vì thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn thôi đúng không?"
Bạch Tố Xa gật đầu, "Không sai, Phong Lưu Điếm từ trên xuống dưới đều uống thuốc này, tuy đến hạn uống thuốc chỉ cần uống tiếp sẽ bình an vô sự, nhưng người đó vẫn mong có cách khác an toàn hơn."
Giọng Liễu Nhãn u buồn mà vẫn êm tai, "Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn không có thuốc giải."
Bạch Tố Xa ngẩn người, "Ta không tin."
Liễu Nhãn đưa tay lên, nhẹ nhàng gỡ đi mảnh lụa đen che mặt, ngón tay trắng nõn tựa ngọc, giống như làm bằng sứ, "Dược tính của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn đến từ độc tính, độc tính khiến người ta đột phá giới hạn, cảm giác tê dại giúp che đi một phần đau đớn, võ công nhờ vậy mà tăng tiến thêm một tầng. Nếu có thuốc gì tiêu trừ được cảm giác tê dại này, thì Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn sẽ mất đi hiệu lực. Hơn nữa người đến hạn uống thuốc sẽ cảm thấy khổ sở, phần lớn là do thân thể đã quen hưởng thụ cảm giác sung sướng do dược tính mang đến, chứ không phải vì bản thân độc dược. Cho nên, không có thuốc giải."
Bạch Tố Xa liếc nhìn Liễu Nhãn, cất giọng bình thản, "Hóa ra là vậy, thế thì cho ngươi sống..." Nàng xoay người lại, "Cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Ôn Huệ đứng gần Bạch Tố Xa bỗng dưng biến sắc, "Bạch cô nương!"
Bạch Tố Xa thản nhiên nói, "Ta phụng mệnh chủ nhân đoạt ngọc Lục Mị, giết Đường Lệ Từ và Liễu Nhãn. Giờ Vi Bi Ngâm đã bỏ mạng mà Đường Lệ Từ còn chưa chết, ta cũng đâu thể trở về tay trắng, cô nói có đúng không?" Nàng chắp tay sau lưng nhìn trời, "Huệ tỷ, giết hắn!"
Ôn Huệ chấn động toàn thân, "Ta... Ta không làm được..."
Ngón tay sau lưng Bạch Tố Xa khẽ cong lên, khăn lụa đen che mặt Liễu Nhãn không gió mà bay, lộ ra dung mạo đáng sợ. Ôn Huệ tận mắt nhìn thấy, sắc mặt tái trắng. Bạch Tố Xa hờ hững hỏi, "Hắn đã thành ra thế này rồi, cô có giết không?"
Ôn Huệ lắc đầu, tuy yếu ớt nhưng không hề do dự. Bạch Tố Xa lạnh lùng hỏi, "Cô muốn kháng mệnh sao?"
Ôn Huệ hạ giọng, "Bạch cô nương, cô... Cô giết hết chúng ta đi!" Nàng đứng trước mặt Liễu Nhãn, giang hai tay che chắn cho hắn, "Ôn Huệ không dám kháng mệnh, chỉ dám chết..."
"Huệ tỷ!" Nhậm Thanh Sầu chợt kêu lên một tiếng, lao ra chắn trước mặt Ôn Huệ. Bạch Tố Xa cười nhạt, "Ngươi cũng muốn kháng mệnh sao?" Nàng rút Đoạn Giới Đao đánh xoẹt một tiếng, mũi đao chỉ thẳng vào trán Nhậm Thanh Sầu, "Học trò bị Khuất Chỉ Lương vứt bỏ, quả nhiên hồ đồ đến nực cười. Ngươi tưởng bước lên con đường võ lâm không lối về mà vẫn còn đất sống cho kẻ si tình như ngươi sao?"
Nhậm Thanh Sầu đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, nghiêm túc nói, "Bạch cô nương, cô không phải đối thủ của ta."
Thân hình Bạch Tố Xa chợt nhoáng lên, đột ngột lướt qua bên cạnh Nhậm Thanh Sầu, kề Đoạn Giới Đao lên cổ Ôn Huệ rồi xoay người lại, "Luận võ công ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cũng không đấu lại ta." Nàng chỉ vào Liễu Nhãn, "Huệ tỷ không chịu giết người, vậy ngươi thay nàng giết hắn đi."
Nhậm Thanh Sầu ngây ra như phỗng, Ôn Huệ run rẩy toàn thân, "Nếu ngươi giết hắn, ta sẽ hận ngươi cả đời! Vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi!"
Nhậm Thanh Sầu rút kiếm ra, suy nghĩ của hắn luôn đơn giản, cũng chưa bao giờ do dự, "Nhưng nếu ta không giết hắn, thì tỷ sẽ phải chết." Nói đến đây, hắn vung kiếm nhắm thẳng vào Liễu Nhãn đang ngồi trên đất.
Bạch Tố Xa đứng một bên khẽ mỉm cười, chỉ nghe một tiếng "keng" vang dội, trường kiếm của Nhậm Thanh Sầu đã rơi khỏi tay, bay thẳng lên trời. Một người áo trắng lao ra chắn trước mặt Liễu Nhãn, tay áo phiêu diêu, phong thái lỗi lạc.
"Ngươi..." Nhậm Thanh Sầu trông thấy người này, tức thì trợn tròn hai mắt. Liễu Nhãn toàn thân cứng đờ, bỗng có cảm giác như gặp quỷ!
Người này tướng mạo đẹp đẽ, thần sắc ôn nhã trầm tĩnh, chính là Đường Lệ Từ. Sau khi ra tay đánh bay trường kiếm của Nhậm Thanh Sầu, y quay sang Bạch Tố Xa mỉm cười, "Dưới quyền Bạch cô nương lại có một thiếu niên anh hùng như thế, quả là chuyện đáng mừng."
Bạch Tố Xa lạnh lùng nói, "Hai kẻ này kháng mệnh thay lòng, sau này ta nhất định phải báo lên cho chủ nhân."
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, tiến lên một bước, "Cô nương tưởng mình còn có 'sau này' sao?"
Bạch Tố Xa thoáng biến sắc, lùi về một bước, Nhậm Thanh Sầu lại đứng cản trước mặt Bạch Tố Xa, "Bạch cô nương, cô đưa Huệ tỷ đi trước, để ta giữ chân y."
Đôi mắt Bạch Tố Xa khẽ xoay chuyển, hừ một tiếng rồi túm lấy Ôn Huệ lướt về phía xa. Nhậm Thanh Sầu nhặt trường kiếm từ dưới đất lên, ngưng thần tĩnh khí, bày thế đứng đối mặt với Đường Lệ Từ.
"Ta không muốn giết người." Áo trắng trên người Đường Lệ Từ vẫn chưa khô, y đứng chắn trước mặt Liễu Nhãn, ống tay áo khẽ phất phơ theo gió, "Ngươi cũng có thể đi."
Ánh mắt Nhậm Thanh Sầu vẫn rất kiên định, "Ta nhận được lệnh phải giết ngươi."
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Vậy à... Thế thì ra tay đi."
Nhậm Thanh Sầu ném trường kiếm xuống đất, đưa tay rút cây cung nhỏ màu đen bên hông ra, ngón tay khẽ lật, một mũi tên ngắn màu đen đã lắp lên dây cung, tuy chỉ là cung nhỏ tên ngắn nhưng vững chắc vô cùng. Đường Lệ Từ khom người ôm Liễu Nhãn lên, vung ống tay áo lao ra ngoài. Nhậm Thanh Sầu khẽ cựa ngón tay, chỉ nghe một tiếng "viu" rất khẽ, mũi tên đã bắn ra vù vù. Đường Lệ Từ đưa tay trái ra đỡ tên, ấn đường khẽ nhíu lại.
Vết thương trên vai trái y còn chưa lành, chẳng qua mới cầm máu sơ sơ. Tay phải còn ôm Liễu Nhãn, chỉ dùng tay trái nghênh địch thì cực kỳ bất tiện. Nhậm Thanh Sầu thấy cảnh này, trong lòng biết rõ Đường Lệ Từ muốn che chở cho Liễu Nhãn, lập tức bắn ra ba mũi tên nhắm vào người Liễu Nhãn phía bên phải y. Đường Lệ Từ ôm người chạy gấp, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ nghe ba tiếng bộp bộp trầm đục, ba mũi tên đã bắn trúng thân cây trong rừng.
Nhậm Thanh Sầu tuổi vẫn còn nhỏ nhưng tâm lý đã rất vững vàng, hắn không hề nổi giận, vận khinh công đuổi theo, lại bắn ra bốn mũi tên nhắm vào Liễu Nhãn. Thật ra trong lòng hắn cũng không muốn tổn thương Liễu Nhãn, nhưng trước mặt đại địch hoàn toàn quên đi bản thân, chẳng qua là bản năng mách bảo hắn lựa chọn cách thức có lợi nhất cho mình. Bốn mũi tên này lựa góc độ hiểm hóc, lại thêm cây cối trong rừng cản đường, Đường Lệ Từ né tên xong thì hắn cũng đã đuổi kịp. Hắn mừng thầm trong lòng, rút cây cung nhỏ màu đen, dây cung chém ra như đao, một chiêu "Thủy Thiên Tầm" nhắm thẳng vào cần cổ hai người.
Đường Lệ Từ cúi đầu tránh đi, không hiểu vì sao bỗng khựng lại giây lát. Nhậm Thanh Sầu chỉ chờ một tích tắc y sơ hở, lập tức trở dây cung nhanh như chớp, hai mũi tên ngắn màu đen đã lắp lên dây. Hắn quát to một tiếng, tên bay như mưa rào, một bắn Đường Lệ Từ, một bắn Liễu Nhãn, trong chớp mắt đã phi ra ngoài!
Sau đó hắn mới nhìn rõ vì sao Đường Lệ Từ đột nhiên khựng lại. Đúng vào lúc y cúi đầu tránh đi, Liễu Nhãn cầm một nhánh cây không biết bẻ xuống từ chỗ nào, chọc vào bụng Đường Lệ Từ! Trong một tích tắc, hai mũi tên trí mạng bắn tới, Đường Lệ Từ buông Liễu Nhãn ra, Liễu Nhãn uể oải ngã bệt xuống đất. Đường Lệ Từ vung ống tay áo bên phải lên, cuốn bay hai mũi tên ngắn, nhưng một mũi tên vẫn đâm xuyên qua tay áo, nhắm thẳng vào Liễu Nhãn! Đường Lệ Từ ứng biến cực nhanh, ngã sấp về phía trước, đè lên người Liễu Nhãn. Chỉ nghe "phập" một tiếng, tên đã cắm vào lưng y sâu hơn hai tấc!
Trên tay Liễu Nhãn vẫn còn cầm nhánh cây mà hắn tiện tay bẻ xuống từ một cái cây bên đường đúng lúc Đường Lệ Từ ôm hắn lên vội vàng bỏ chạy. Máu tươi chảy dọc theo nhánh cây, thấm đẫm tay hắn. Đường Lệ Từ chống tay phải xuống đất, thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn sắc mặt hung ác pha lẫn với kinh hoàng sợ hãi của hắn, ngược lại khẽ mỉm cười ôn nhu, "Ngươi... Ặc..." Chưa kịp nói hết câu, hắn đã phun một ngụm máu tươi lên khắp mặt mày Liễu Nhãn.
Liễu Nhãn nắm chặt lấy nhánh cây kia, vẻ hung ác vui sướng trên mặt dần dần biến thành sợ hãi, "Ngươi... ngươi..." Đường Lệ Từ vẫn luôn mỉm cười, hàng mi khép lại, cố chống đỡ một lát, cuối cùng ngã vật lên người hắn.
"A... a a a a a..." Liễu Nhãn la hét điên cuồng, đưa tay đẩy y ra, trong mắt chỉ còn nỗi kinh hoàng, "Ngươi mau đưa y đi! Ngươi mau bắn chết y! Đưa y đi đưa y đi! Ta không muốn nhìn thấy y! Ngươi mau đưa y đi!" Hắn chống hai tay xuống đất, lê từng bước về phía sau, cố gắng cách Đường Lệ Từ trọng thương hôn mê càng xa càng tốt. Mỗi bàn tay để lại một vệt máu, Liễu Nhãn kinh hoảng thất thố, vùng vẫy bò ra xa như một con giun đất.
Trên cung của Nhậm Thanh Sầu vẫn còn tên, nhưng chẳng hiểu sao lại không bắn ra nữa. Lúc này đây, dù hắn muốn giết Đường Lệ Từ hay Liễu Nhãn thì đều dễ như trở bàn tay. Hắn làm việc chưa bao giờ do dự, nhưng lúc này lại không giương cung lên. Thật ra không phải hắn đang do dự, chẳng qua hắn đột ngột ngây người. Nhìn Đường Lệ Từ toàn thân bê bết máu, lại nhìn sang Liễu Nhãn sợ hãi như gặp quỷ, Nhậm Thanh Sầu từ từ thu cung về, lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.
Đường Lệ Từ quả nhiên đã bị thương nặng trong trận chiến đêm qua. Hôm qua y liều mạng bảo vệ Lục Mị, hôm nay liều mình cứu Liễu Nhãn. Dường như y chưa bao giờ quan tâm mình có chịu đựng nổi hay không, mà chỉ cần kết quả.
Liễu Nhãn vùng vẫy bò đi chừng mười trượng, để lại một vệt máu loang lổ kéo dài, mãi cho đến khi hắn không còn sức lực bò tiếp mới quay đầu lại.
Đường Lệ Từ vẫn ngã nhoài ra đất, máu chảy đầm đìa, bộ áo trắng trên người nhuốm máu loang lổ như những đóa hoa, không thấy y đột ngột lành bệnh hay là sống lại. Hắn dừng lại nhìn y đăm đăm, nhìn ròng rã hơn nửa canh giờ, Đường Lệ Từ vẫn không nhúc nhích. Máu chảy trên đất ngày càng nhiều, ngày càng ồ ạt...
Đường Lệ Từ... thật sự sẽ chết.
Chỉ cần hắn ngồi đây nhìn, y sẽ chết. Liễu Nhãn nhìn Đường Lệ Từ đăm đăm không chớp mắt, hắn từng hận con người này đến khắc cốt ghi tâm, đã vô số lần nghĩ mình phải giết y bằng cách nào, nghĩ sau khi y chết phải lăng nhục thi thể ra sao, nghiền xương rắc tro y như thế nào... Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ, chỉ cần mình ngồi đây nhìn là có thể thấy y chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]