Nơi phòng lớn Nhạn Môn, người các môn các phái đang ngồi bàn luận không ngớt. Trong khu phòng khách ở hậu viện, Đường Lệ Từ đang chắp tay tản bộ trong vườn. Tiết trời đang vào độ xuân ấm áp, hậu viện của Nhạn Môn trồng nhiều cây đào. Hoa đào nở rộ xen lẫn với hoa lê hoa hạnh, màu hồng phấn xen lẫn sắc trắng như tuyết, cảnh sắc tươi đẹp tao nhã. Trì Vân ngồi trong phòng bón cho Phụng Phụng được nửa bát cháo thì mất hết kiên nhẫn, trong lòng bực bội vị thiếu gia này tùy tiện nhận nuôi con trai nhà người khác, bản thân không chăm mà ném sang cho mình, nhưng nếu không cho đứa nhỏ này ăn thì chỉ e nó sẽ chết đói. Hắn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia trời xanh mây trắng, gió thổi vi vu, nếu không vướng bận quá nhiều chuyện linh tinh thì đây thật sự là một ngày đẹp trời, thích hợp để ra ngoài ăn cướp. 
Đường Lệ Từ đứng dưới tán cây lê nhìn về phía cây lê khác ở một góc sâu trong đình viện, tay phải ấn lên bụng, đứng im không nói. Bầu trời quang đãng, sắc mặt y cũng tốt, chẳng qua trong ánh mắt vẫn tràn đầy các loại cảm xúc vô cùng phức tạp, không thể nói roc là vui hay buồn 
"Trời xuân rất đẹp, hoa cỏ rất thơm, mà người thì... thoạt nhìn tâm trạng rất xấu." Có người hờ hững nói, âm thanh vọng đến từ bên ngoài đình viện, "Người như ngươi mà cũng có lúc buồn phiền, thế thì trên đời ai muốn nhảy núi cứ việc nhảy núi, ưa nhảy biển xin 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kiep-mi/2931972/quyen-1-chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.