Ngày hôm sau, Đường Lệ Từ thuê một vú nuôi ở trấn Cửu Phong, tạm gửi Phụng Phụng ở nhà nàng, sau đó nhóm bốn người lên đường đến núi Vũ Di. 
Dãy núi Vũ Di. 
Những ngọn núi thẳm nối đuôi nhau kéo dài vô tận, núi tuy không cao nhưng rừng cây rậm rạp xanh tốt, lại nhiều sâu bọ rắn rết ruồi muỗi, dây leo cỏ độc, khó đi hơn nhiều so với Miêu Nha Phong tuyết phủ trắng xóa. Có những lúc phải đợi Trì Vân cầm đao mở đường, chặt chặt chém chém nửa ngày cũng không đi được bao xa. Mò mẫm trong rừng rậm mấy ngày, mọi người không còn cách nào khác, đành phải tung người bay trên rừng cây mà đi. Nhưng bay trên rừng cây lại tiêu hao quá nhiều thể lực, giữa biển cây mênh mông không biết núi Kỳ Hồn nằm ở nơi nào. 
"Nếu núi Kỳ Hồn có thứ đất lạ màu trắng, sau khi chôn cất mộ phần khó bị hư hại, thì chắc chắn loại đất này vô cùng cứng rắn." Đường Lệ Từ vừa chạy trên cây vừa nói: "Mà nếu Tuyết Tuyến Tử chịu chôn cất vợ quá cố ở núi Kỳ Hồn, thì chắc hẳn núi Kỳ Hồn phải mọc rất nhiều kỳ hoa dị thảo, có giống hoa lạ nào chuyên sống trên đất đá cứng rắn không?" 
Thẩm Lang Hồn và Trì Vân cau mày, nói đến võ công tất nhiên hai người này là cao thủ, nhưng nhắc đến hoa cỏ thì một chữ cũng không biết. Chung Xuân Kế đáp: "Có một loài nham mai chuyên sống trên núi đá. Có điều sư phụ thích hoa trắng, nhất là giống hoa to đẹp như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kiep-mi/2931923/quyen-1-chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.