Mà xung quanh cái hố to lửa cháy rừng rực này còn vô số cánh cửa khác, có cánh mở có cánh đóng, trông âm u vô cùng đáng sợ, chắc chắn rất nhiều lối đi của Phiêu Linh Mi Uyển đều dẫn đến hầm ngầm này. Chung Xuân Kế run run, nàng cũng có nỗi sợ bóng tối như bao cô gái khác. Mà bóng tối trong gian phòng này lại nằm sau cánh cửa khép hờ, phía sau ngọn lửa bập bùng sáng chói, nên lại càng kinh khủng hơn. 
Trì Vân chăm chú nhìn cây cầu bằng dây xích kia, "Cái cầu này hẹp quá, chắc người ta làm ra chỉ để nướng thịt." Thẩm Lang Hồn hờ hững đáp: "Phải." 
Cây cầu chìm trong ngọn lửa kia chỉ rộng bằng một cánh tay, đủ chỗ cho một người bước qua, hai bên có xích sắt đan chéo nhau, không có tác dụng nâng đỡ mà để tăng nhiệt độ cho xiềng xích. Nếu bước lên cây cầu này chắc chắn sẽ bị xiềng xích nung đỏ nướng cho thê thảm, chỉ e chưa đi nổi mười bước đã bị nướng cho trầy da tróc thịt, không thì cũng rơi xuống hố lửa. 
Mà ở bờ bên kia của hố lửa, một cỗ quan tài bằng thủy tinh trong suốt sáng lấp lánh đang im lìm nằm đó, dưới ánh lửa mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt. 
"Cỗ quan tài kia..." Chung Xuân Kế thất thanh: "Đây chính là quan tài băng màu lam sao?" 
Trì Vân không ngần ngại đi thẳng về phía cây cầu bằng xích, chân còn chưa đặt lên cầu, Nhất Hoàn Độ Nguyệt đã phóng ra, chém xuống xích sắt nung đỏ, vang lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kiep-mi/2931918/quyen-1-chuong-9-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.