Chương trước
Chương sau
Trong rừng cây bên ngoài Thiện Phong Đường.

Phủ Thúy dụ Thiệu Diên Bình chạy về phía rừng cây giấu sẵn mai phục, nhưng chạy được năm sáu mươi trượng, Phủ Thúy lại sinh lòng cảnh giác: "Hửm?" Quay đầu nhìn lại, Thiệu Diên Bình và Đổng Hồ Bút đã không còn bám theo sau lưng gã, hai kẻ này lẳng lặng trốn đi từ bao giờ không biết. Phủ Thúy dừng bước ngưng thần, cảm thấy bốn bề yên lặng, không những Thiệu Diên Bình và Đổng Hồ Bút biến mất đằng nào mà cả Dư Khấp Phượng và người áo đen kia cũng không còn tăm tích, trong lòng chấn động: Hỏng rồi! Dụ rắn rời hang lại bị điệu hổ ly sơn, dụ người ta vào bẫy không thành, e rằng Thiệu Diên Bình còn có quỷ kế khác! Suy nghĩ lại đảo chiều, cứ cho là Thiệu Diên Bình nhìn thấu âm mưu dụ rắn rời hang, nhưng nếu ta tìm ra hắn thì cứ thẳng tay vứt kế hoạch đi, ra vài đòn chém chết hắn chẳng sạch sẽ nhanh gọn hơn à? Nghĩ đến đây gã bật cười ha hả, quay lại dò tìm tung tích Thiệu Diên Bình.

Dư Khấp Phượng và Thành Ôn Bào càng đánh càng xa. Sau khi uống Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, công lực của Dư Khấp Phượng đương nhiên vượt xa Thành Ôn Bào. Nhưng rồi hắn lại chịu trọng thương chưa lành hắn, Thành Ôn Bào cũng có kinh nghiệm thực chiến phong phú, xuất kiếm vô cùng cẩn trọng, trong vòng một ngàn chiêu Dư Khấp Phượng không đánh bại được hắn. Khó khăn lắm mới đánh được năm trăm chiêu, Dư Khấp Phượng chợt bừng tỉnh, cổ họng phát ra tiếng viu viu, khàn giọng nói: "Ngươi..."

Thành Ôn Bào lạnh lùng hỏi: "Ta làm sao?"

Kiếm vung theo gió đâm thẳng vào cổ họng Dư Khấp Phượng, chiêu "Hàm Sa Xạ Ảnh" này vốn là kiếm pháp hết sức tầm thường. Dư Khấp Phượng bị kiếm khí của hắn dồn ép, không nói được nửa chữ, trong lòng nổi giận, lưỡi kiếm rung lên, ánh kiếm vỡ tung kéo theo chân khí bùng phát, chính là chiêu Tây Phong Trảm Hoang Hỏa đánh thẳng vào các huyệt đạo quan trọng trên ngực Thành Ôn Bào.

Tên nhọn liên tục bắn ra không dứt, Thượng Quan Phi bắn tên lịa lịa vào người áo đen. Kẻ kia tránh trái né phải trong rừng, bắn đến mũi tên thứ mười hai thì người áo đen đột nhiên mất tăm mất tích. Thượng Quan Phi dừng lại không bắn nữa, âm thầm ngạc nhiên, hướng đi này không giống như Thiệu Diên Bình đã nói từ trước, thế là sao? Lẽ nào Thiệu Diên Bình đã tính toán sai?

Đúng lúc hắn đang ngập ngừng thì trong rừng cây có bóng người lay động, chính là tên áo đen kia. Viu một tiếng, mũi tên dài của hắn đã đặt lên dây cung rồi bắn ra ngoài. Bóng đen trong rừng khẽ vung tay lên, dùng tay áo quấn lấy mũi tên của hắn. Thượng Quan Phi lấy làm lạ: Đây là Phá Nạp Công của Thiếu Lâm, kẻ này là ai?

Trong rừng có hai người đi ra, một người áo đen tóc dài, một người xiêm áo màu hồng, che mặt bằng lụa trắng, Thượng Quan Phi thoáng vui mừng: "Tiểu hòa thượng Phổ Châu..." Sau đó ánh mắt chuyển sang cô gái trẻ tuổi mặc áo hồng thêu hoa đào đi theo thượng sư Phổ Châu: "Tiểu cô nương này là ai?"

Phổ Châu nắm mũi tên của Thượng Quan Phi trong tay, thi lễ với tiền bối rồi trả lại mũi tên cho Thượng Quan Phi: "Vị này là Đào thí chủ nằm vùng ba năm trong Phong Lưu Điếm."

Thượng Quan Phi càng thêm kinh ngạc: "Tiểu nha đầu nhỏ nhắn này lại có thể nằm vùng trong Phong Lưu Điếm sao?"

Phổ Châu chắp tay nói: "A Di Đà Phật, tiền bối Thượng Quan, chúng ta muốn nhanh chóng đến Thiện Phong Đường. Đêm nay Phong Lưu Điếm hạ độc trong giếng nước, Phong Lưu Điếm chiêu mộ được một vị cao thủ dùng độc vô cùng lợi hại là 'Thiên Hình Hóa Ảnh' Hồng Thiền Nương Tử. Người này vốn ở Bỉnh Chúc Tự nhưng đã rút lui khỏi giang hồ mấy chục năm, lần này quay lại ắt sẽ khơi lên gió tanh mưa máu."

Thượng Quan Phi sợ hết hồn: "Lão yêu bà Hồng Thiền kia còn chưa chết sao?"

Phổ Châu gật đầu: "Đào thí chủ biết mặt mũi người này, chúng ta muốn nhanh chóng đi đến nơi để cứu người."

Thượng Quan Phi liên tục xua tay: "Các ngươi cứ đi đi, ta tiêu diệt đám lính quèn của Phong Lưu Điếm mai phục ở sườn núi rồi sẽ về ngay."

Hai người Phổ Châu vội vã cáo từ, chạy đến Thiện Phong Đường.

Thượng Quan Phi xoay người chạy về phía những địa điểm rất dễ gặp mai phục mà Thiệu Diên Bình đã vẽ ra trước đó. Dựa theo suy đoán, nơi này không tập trung chủ lực phục binh của Phong Lưu Điếm, chủ lực hẳn là nằm gần Phủ Thúy. Đúng lúc hắn vận khí nhảy lên, chợt nghe một tiếng "soạt" trầm thấp, một tia máu phun lên ngay trước mắt, Thượng Quan Phi hoảng sợ nhìn nhánh cây lòi ra trước ngực mình, ôm theo muôn ngàn nghi hoặc và khó tin, từ từ ngã xuống đất.

Nhánh cây này... bắn tới từ hướng Phổ Châu vừa rời đi.

Tuy chỉ là một nhánh cây nhưng hơn cả trăm ngàn mũi tên, bắn tới từ phương xa không nghe một tiếng động, thậm chí khi giết người cũng chẳng gây ra bao nhiêu âm thanh.

"Bắn đẹp..." Thượng Quan Phi ngã xuống đất, máu tươi chảy thành vũng. Khi khóe môi gắng gượng phát ra hai chữ kia, hắn mới cảm nhận được lồng ngực đau đớn muốn chết.

Bên trong Thiện Phong Đường.

Liễu Nhãn một mình lục soát từng gian phòng một, tất cả các phòng đều không có người, chim chóc đậu lại trong phòng cũng bị hắn bóp chết sạch. Oán khí tích tụ nồng nặc như vậy, đương nhiên hắn đang tìm Đường Lệ Từ rồi.

Hậu viện có tiếng đánh nhau xen lẫn tiếng cười yêu kiều của con gái. Liễu Nhãn càng đi càng gần, mấy người kia đánh nhau ngay ở phòng cách vách, mà nghe tiếng gió thì hình như người phụ nữ kia đang chiếm ưu thế. Trong căn phòng kế bên nơi ba người đang giao chiến, hắn nghe ra tiếng thở rất khẽ. Tiếng hít thở kia vô cùng quen thuộc, chính là nhịp thở của Đường Lệ Từ.

Chợt nghe một tiếng nổ vang trời, cửa sổ phòng khách vỡ vụn, vách tường sụp đổ, gạch đá đất gỗ rơi đầy sàn, có tiếng trẻ sơ sinh khóc ré lên. Đường Lệ Từ vẫn đang khoác áo nằm dựa trên giường, ôm Phụng Phụng trong lòng. Phụng Phụng bị tiếng nổ long trời kia dọa cho khóc lớn, ôm chặt lấy bả vai Đường Lệ Từ, dùng đôi mắt ầng ậng nước nhìn vị khách không mời mà tới đang bước xuyên tường vào phòng kia một cách hung dữ.

Liễu Nhãn đập vỡ tường, mặt không cảm xúc bước đến mép giường Đường Lệ Từ đang nằm, nâng tay lên chuẩn bị tung một chưởng đánh hai người kia thịt nát xương tan.

"Ngươi còn nhớ mùi vị chiêu thứ tám trăm sáu mươi tám trên Miêu Nha Phong không?" Đường Lệ Từ nhẹ nhàng vuốt tóc Phụng Phụng, từ từ ngẩng đầu nhìn Liễu Nhãn. Y vừa ngẩng đầu, cây trâm búi trên tóc liền rơi xuống, mái tóc bạch kim xõa ra. Thế chưởng trên tay Liễu Nhãn hơi chững lại, tăng thêm lực rồi bổ xuống. Đường Lệ Từ giơ cổ tay trái lên, vòng bạc Tẩy Cốt khẽ kêu leng keng, chạm vào chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay Liễu Nhãn. Một chưởng tất sát của Liễu Nhãn bị Đường Lệ Từ nhẹ nhàng đỡ lại, tay áo hai người tung bay, kẻ tám lạng người nửa cân.

"Ngươi..." Trong mắt Liễu Nhãn đan xen nỗi kinh ngạc và tức giận, hắn lạnh lùng nói: "Từ ngày bước chân vào Thiện Phong Đường ngươi cứ giả điên giả khùng, vết thương đã khỏi từ lâu mà vẫn giả vờ bị bệnh! Giỏi, giỏi, ngươi giỏi thật đấy!"

Tay phải Đường Lệ Từ ôm Phụng Phụng vào lòng, người vẫn ngồi trên giường, chân phải nhẹ nhàng đá vào yếu huyệt trên eo Liễu Nhãn rồi xoay người lao ra ngoài qua lỗ hổng trên bức tường hắn vừa đánh vỡ ban nãy. Liễu Nhãn bị y bức phải lùi một bước, thấy Đường Lệ Từ lao thẳng về phía trước không quay đầu lại, hắn lập tức đuổi theo. Võ công hai người đi theo cùng một trường phái nhanh nhẹn ác liệt, trong nháy mắt đã chạy về hướng nào không biết.


Ba người đang đánh nhau ngoài cửa đồng loạt quay đầu. Cô gái áo đỏ kia ngạc nhiên vì Liễu Nhãn không thể đánh chết được Đường Lệ Từ bằng một chiêu, mà Trì Vân thì lấy làm lạ, Đường Lệ Từ bế theo Phụng Phụng rốt cuộc muốn trốn đi đâu? Thẩm Lang Hồn thấy hai người chạy đi xa rồi, đột nhiên lùi lại thoát khỏi trận chiến, tóm lấy Trì Vân lao ra bên ngoài. Cô gái áo đỏ gặp chuyện bất ngờ, yêu kiều quát lên: "Chạy đi đâu!" Dải lụa đỏ lao vút ra, đánh thẳng vào sau lưng Thẩm Lang Hồn. Trì Vân dù kinh hãi nhưng dù sao cũng là tay lão luyện trên giang hồ, ném đao vào dải lụa đỏ để hai người thoát thân. Cô gái áo đỏ đã muộn một bước, giậm chân nói không ổn. Lúc này gần đến giờ, xa xa lại có pháo hiệu sáng lên, chính là tín hiệu tấn công đã hẹn sẵn từ trước.

Bên ngoài cửa, hàng vạn con rắn ngọ nguậy, ào ào men theo vách tường và cửa sổ bò vào bên trong. Những cô gái áo đỏ áo trắng nhao nhao rút binh khí ra, tấn công thẳng vào cửa. Ngoại trừ hai thi thể ngoài cửa, bên trong Thiện Phong Đường trống huơ trống hoác, đệ tử và đầu bếp nô bộc trong Kiếm hội không một ai ở lại, cả một đình viện rộng lớn chỉ còn lại vườn không nhà trống. Chẳng những bên trong vắng bóng người, mà ngay cả Liễu Nhãn cũng không thấy tung tích. Những cô gái áo trắng vội vã chạy tới gian phòng Đường Lệ Từ vừa phát ra tiếng nổ ban nãy, chỉ thấy gạch ngói rơi vỡ đầy đất nhưng chẳng thấy ai, mọi người trố mắt nhìn nhau, trong lòng ngờ vực không hiểu.

Dựa theo an bài từ đầu, Phủ Thúy sẽ dụ chủ lực của Thiện Phong Đường vào chỗ mai phục, chờ Liễu Nhãn giết được Đường Lệ Từ thì đã là rạng sáng. Lúc này người trong Thiện Phong Đường hẳn là đã căng thẳng quá độ, nếu ăn uống thì nhất định trúng độc, nếu chưa ăn gì thì thể lực chắc chắn cũng suy kiệt. Những cô gái này tấn công vào lúc rạng sáng khi người ra buồn ngủ nhất, chắc chắn có thể giết sạch Thiện Phong Đường từ trên xuống dưới. Kết quả pháo hiệu tấn công chưa đến rạng sáng đã bắn lên, mà xông vào cửa thì không thấy ma nào, gặp phải tình cảnh này ai cũng sẽ nghĩ mình trúng kế rồi.

Trúng kế! Trong lòng Phủ Thúy thầm nghĩ, gã đã lượn quanh núi Hảo Vân ba vòng rồi mà không tìm được dấu vết Thiệu Diên Bình. Chẳng những không thấy Thiệu Diên Bình, mà khi quay về những điểm mai phục của Phong Lưu Điếm, gã chỉ thấy những thi thể máu me đầm đìa nằm ngổn ngang dưới đất. Rất nhiều cô gái áo đỏ chịu thương vong, còn lại phần lớn không biết đã chạy đi đâu. Không biết Thiệu Diên Bình dẫn gã đi vòng quanh hay là Kiếm hội trung nguyên vẫn còn phục binh, diễn một màn lừa bịp kế trong kế nữa. Nhưng gã vẫn chưa từ bỏ, vì lão cáo già Thiệu Diên Bình này dù trốn đi đâu cũng không thể đi quá xa. Cho dù núi Hảo Vân là địa bàn của hắn đi chăng nữa, dù bày sẵn địa đạo hang động cũng sẽ bị gã phát hiện ra.

Một khi bị gã phát hiện thì lão cáo già này chết chắc.

Gã vẫn đi vòng quanh núi Hảo Vân, đi đến vòng thứ mười thì rốt cuộc gã cũng hiểu ra trên núi Hảo Vân không có hang động hay ám đạo, Thiệu Diên Bình chắc chắn không ở trên ngọn núi này, nói cách khác hắn để lại một tòa thành trống rồi chuồn đi nơi nào chẳng biết. Nếu Thiệu Diên Bình có thể trốn đi, thậm chí có thể còn giết phục binh của gã rồi mới trốn đi, nghĩa là kế tấn công lên núi đêm nay đã bị hắn nhìn thấu từ lâu. Mà nếu hắn đã nhìn thấu từ lâu thì cái vẻ kinh hoàng thất thố ban nãy ở Thiện Phong Đường chỉ là vờ vịt, nếu đã vờ vịt thì trong Thiện Phong Đường chắc chắn có mai phục. Nghĩ đến đây, Phủ Thúy quay người chạy lên đỉnh núi.

Tiếng kiếm va nhau không ngừng, Thành Ôn Bào và Dư Khấp Phượng đã đánh đến chiêu thứ tám trăm. Thành Ôn Bào phòng thủ cẩn thận, những chiêu tấn công như vũ bão của Dư Khấp Phượng đều không hiệu quả. Mỗi chiêu Tây Phong Trảm Hoang Hỏa đánh ra đều đánh trúng Thành Ôn Bào, nhưng chỉ để lại những vết thương sâu hai phân, không thể giành phần thắng. Với đấu pháp này, trong lòng Dư Khấp Phượng hiểu rõ Thành Ôn Bào đang dẫn dụ hắn đi rồi kiềm chế hắn, nhất định là vì kế hoạch nào đó của Đường Lệ Từ. Khổ nỗi nguyên khí hắn chưa hồi phục, đánh nhau dai dẳng làm khí lực suy kiệt, rất nhiều chiêu thức lợi hại không thi triển được, không khỏi giận dữ oán hận sâu sắc.

Đúng lúc hắn nổi nóng thì kiếm quang của Thành Ôn Bào lướt qua như lướt sóng chém giao long, xoay tròn mấy vòng rồi đâm thẳng vào con mắt trái bị mù của hắn. Dư Khấp Phượng nổi điên, đâm kiếm vào tay phải cầm kiếm của Thành Ôn Bào. Lại nghe một tiếng "keng" giòn giã, mũi kiếm của Dư Khấp Phượng rõ ràng sắp đâm thủng tay của đối thủ, nhưng không hiểu vì sao lại đâm vào chuôi kiếm của hắn. Trường kiếm của Thành Ôn Bào lao vút ra khỏi tay, Dư Khấp Phượng không kịp đề phòng, vội vàng nghiêng đầu né. Chỉ nghe lưỡi kiếm xé gió ác liệt vút qua như tiếng huýt sáo xộc thẳng vào tai, sau đó một cơn đau đớn dữ dội dâng lên, lỗ tai rót đầy thứ gì đó ướt đẫm nóng hổi. Hắn sờ lên lỗ tai, hóa ra tai trái đã bị một kiếm của Thành Ôn Bào chém đứt. Hắn mù một mắt, tuy võ công cao cường nhưng đánh nhau dai dẳng thì mắt kia không tránh khỏi sai lầm, Thành Ôn Bào nhìn ra cơ hội đã phi kiếm đả thương địch thủ.

Dư Khấp Phượng mất tai trái, giận quá hóa cười, ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Ngươi đã mất kiếm, ta cũng không cần dùng kiếm để đánh thắng ngươi!"

Nói rồi lập tức vung tay ra, thanh trường kiếm kia bay vút lên bầu trời mênh mông rồi rơi vào bụi cỏ cách đó vài chục trượng. Hắn tung ra một chưởng, chưởng lực bao trùm một tấc vuông quanh người Thành Ôn Bào. Thành Ôn Bào bị buộc tiếp chưởng, chỉ nghe một tiếng "đùng" vang dội, Dư Khấp Phượng lại tiến thêm một bước nữa, tung ra chưởng thứ hai. Thành Ôn Bào đưa tay ra đỡ, lại thêm một tiếng "đùng", miệng hắn đã trào máu.

Dư Khấp Phượng bật cười dữ dội, chưởng thứ ba chuẩn bị tung ra, chợt nghe cách đó không xa có người quát to "Lôi hỏa đạn!", kế đó là một vật tròn nho nhỏ bắn tới. Dư Khấp Phượng nghe tiếng liền biến chưởng, hắn còn chưa hết sợ hãi mùi vị thuốc nổ, lập tức rút lui đầu không ngoảnh lại. Đối với hắn thì giết Thành Ôn Bào chỉ là chuyện sớm muộn, mà tính mạng Thành Ôn Bào đương nhiên không quan trọng bằng một cọng tóc của hắn.

Người nấp trong bụi cỏ thở phào nhẹ nhõm, líu lưỡi nói: "Võ công Dư Khấp Phượng đúng là kinh người, nếu hắn chưa từng nếm mùi vị thuốc nổ, cứ tiếp tục ra tay thì chỉ e hai ta đều chết trong tay hắn." Người chui ra từ trong bụi cỏ là Thiệu Diên Bình.

Thành Ôn Bào đứng lại điều hòa chân khí, thu trường kiếm về, không nhắc một chữ về trận chiến hung hiểm vừa rồi, chỉ hờ hững hỏi: "Đổng Hồ Bút đâu?"

Thiệu Diên Bình hơi rụt đầu lại: "Đánh hăng lên là không biết chạy đến đâu luôn, dù sao cũng hẹn gặp nhau ở đây rồi, chắc cũng không chạy đến chân trời đâu."

Thành Ôn Bào cười nhạt: "Hắn để ngươi ở lại đối phó với Phủ Thúy, bỏ chạy một mình à?"

Thiệu Diên Bình cười gượng: "Cái này cũng khó nói, tóm lại cả ngươi và ta đều không thấy hắn đâu. Vết thương của ngươi thì sao?"

Thành Ôn Bào thản nhiên đáp: "Không sao đâu, giờ là lúc nào rồi?"

Thiệu Diên Bình nhìn trái ngó phải: "Cũng gần đến giờ rồi, đi thôi!"

Hắn nhìn về phía đông, chỉ thấy hai bóng người chạy tới nhanh như chớp, mới nhảy vài cái đã lên đỉnh núi bên này. Người đi trước tay áo bay bay theo gió, ôm một đứa trẻ trong lòng, chính là Đường Lệ Từ. Người phía sau có diện mạo tuấn mỹ, mặc một bộ áo đen.

Sắc mặt Thành Ôn Bào khẽ biến, người áo đen diện mạo tuấn mỹ này chính là kẻ áo đen che mặt dùng một tiếng đàn đánh hắn trọng thương trên núi tuyết phương Bắc kia. Lúc này trên tay hắn không có đàn tỳ bà, nhưng vẫn khiến người ta thấy mà giật mình.

Đường Lệ Từ chạy tới nơi liền quay lại cười một tiếng. Liễu Nhãn cũng đứng lại theo y, đưa mắt liếc qua từng người một, "Ha!" Hắn cười nhạt một tiếng, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Thiệu Diên Bình cũng cười ha hả: "Đây gọi là dụ người vào bẫy."

Thành Ôn Bào nghiêm sắc mặt, món nợ bại dưới một tiếng đàn lúc xưa, hôm nay hắn cũng muốn đòi về. Mọi người còn đang chững lại thì thêm hai bóng người nữa chạy tới như bay, sau khi đứng vững thì tạo thành vòng vây năm người xung quanh Liễu Nhãn.

Người vừa chạy tới từ đằng sau là Trì Vân và Thẩm Lang Hồn, Liễu Nhãn đảo mắt nhìn quanh, sau đó chậm rãi rút từ trong ngực ra một cây sáo đồng.

Hắn rút sáo đồng ra, mấy người Thành Ôn Bào đều rùng mình kinh hãi, ai cũng đề khí ngưng thần, phòng bị cao độ. Sáo đồng đập vào mắt Đường Lệ Từ làm y thoáng chấn động, đó là hai đoạn sáo đồng gãy được gắn lại với nhau, trên sáo đồng có hoa văn dây leo cuộn vòng tinh tế, bên dưới hoa văn là một hàng chữ ký. Tuy Liễu Nhãn cầm nó trong tay nên không ai thấy được, nhưng y vẫn nhớ như in, dòng chữ ký bên dưới hoa văn là "Lavender", hợp lại từ chữ viết tắt tên tiếng Anh của bốn người. Mấy năm về trước, chiếc sáo đồng này đại diện cho một quãng đời thanh xuân niên thiếu tươi đẹp, mà hôm nay... nói nữa cũng chẳng để làm gì, bây giờ nó đã trở thành binh khí giết người trong tay Liễu Nhãn.

Liễu Nhãn chầm chậm đưa sáo đồng kề lên môi, động tác nâng sáo rất ưu nhã, ngón tay trắng như tuyết gần như không có nếp nhăn, đè lên lỗ sáo thật sự giống bạch ngọc. Thấy hắn đưa sáo lên, Thành Ôn Bào vung trường kiếm kéo theo một trận gió rít, chém thẳng vào cổ tay Liễu Nhãn. Thiệu Diên Bình không dám khinh thường, kiếm chèm ngang người, nhắm vào đại huyệt trước ngực Liễu Nhãn. Thẩm Lang Hồn đứng một bên trợ trận, Nhất Hoàn Độ Nguyệt của Trì Vân bay ra lóe lên một quầng sáng bạc, ba người hợp kích tạo ra uy thế kinh người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.