Một canh giờ sau. 
Một cỗ xe ngựa chầm chậm chạy đến từ phố đông, chạm trổ hoa văn và trang trí hoa lệ, treo một tấm màn che tựa như nước biếc. Xe ngựa lắc lư, tấm màn che này cũng lay động như những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, hoa mỹ vô cùng. Xe ngựa thong thả dừng lại trước cửa hiệu sách Hạnh Dương, một người vén rèm bước xuống, áo trắng như tuyết, giày thêu mây mới tinh, thắt lưng đeo một miếng bạch ngọc Dương Chi, dung nhan được y phục tôn lên, càng thêm đẹp đẽ muôn phần. Người này thong thả bước đi, tay áo bay phơ phất, chính là Đường Lệ Từ. 
A Thùy ôm Phụng Phụng đứng trước cửa, thấy Đường Lệ Từ thong thả đi tới, nàng khom người hành lễ, vốn định nói gì nhưng rồi lại thôi. Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, thoạt nhìn y vẫn giống hệt như trước, chẳng thay đổi gì, "Đã lâu không gặp, A Thùy cô nương có khoẻ không?" 
"Làm phiền công tử bận tâm, ta sống rất tốt." Nàng mỉm cười trả lời. 
Đường Lệ Từ tiến lên trước, nhẹ nhàng xoa đầu Phụng Phụng. A Thùy vươn tay đưa Phụng Phụng cho y, y bèn thuận đà bế lên. Phụng Phụng mặt mày hớn hở, túm lấy mái tóc bạc của Đường Lệ Từ, bỗng mở mồm kêu mấy tiếng "A a", hai tay vỗ lên ngực Đường Lệ Từ, răng thì cắn vào vạt áo y, ngọng nghịu nói, "Mạ... Mạ mạ..." 
Đường Lệ Từ ngẩn ra, A Thùy cũng ngây người, bỗng không nhịn được cười, "Nó đang học nói, ta dạy nó gọi mẹ nhưng nó không học được, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kiep-mi/2931796/quyen-3-chuong-25-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.